Ninh Thư không nhận cậu ta làm đồ đệ.
Cậu ta rất hận đời, rất cực đoạn, đúng kiểu chỉ muốn huỷ diệt thế giới, để mạnh rồi chắc chắn to chuyện.
Ninh Thư nói: “Nể tình đồng loại cứu ngươi một mạng, đừng tự rẻ rúng nữa.”
Cậu bé vẫn bám theo van xin: “Ta xin ngươi, ta xin ngươi.”
Ninh Thư ngoảnh lại hỏi: “Có phải ngươi rất hận ta tại sao không dạy ngươi không?”
Cậu bé hấp háy mắt không trả lời.
Ninh Thư lạnh lùng: “Chuyện vặt vãnh cũng làm ngươi ôm hận, nếu có ngày ngươi mạnh vậy ta chính là ngươi đầu tiên mà ngươi phải giết.”
Ninh Thư lắc đầu đi về thị trấn.
Về đến nhà Thanh Việt, Ninh Thư không cho cậu ta vào nhà, cậu ta quỳ lì ngoài cổng.
Ninh Thư không quan tâm, thích quỳ thì quỳ, cô vào nhà luyện đan luyện trận pháp.
Đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến phóng sét xuống nhà, nhà cửa hư hỏng nặng.
Ninh Thư giật mình, rong biển vẫn đang ở trong.
Ninh Thư định chạy vào kéo rong biển ra, lại thấy một cái rìu bay lên trời đón toàn bộ sấm sét.
Đó là lôi kiếp!
Cái rìu đang độ lôi kiếp.
Thanh Việt ra khỏi nhà với khuôn mặt mệt mỏi, Ninh Thư hỏi: “Cậu có sao không?”
Thanh Việt lắc đầu ngẩng đầu lên nhìn cái rìu trên cao.
Sấm sét giã hết đợt này đến đợt khác vào cái rìu, tiếng uỳnh uỳnh uỳnh vang xa, có vẻ cái rìu đang cố gắng hết sức đỡ lôi kiếp.
Cái rìu thu nhỏ dần, ngả màu tối hơn.
Lôi kiếp cũng yếu hơn, sau đợt sét cuối cùng mây đen kéo đi, bầu trời lại quang đãng.
Thanh Việt chìa tay, cái rìu bay về tay Thanh Việt rồi hắn đưa cho Ninh Thư.
Ninh Thư cầm rìu, cái rìu rất nặng nhưng Ninh Thư cầm nhẹ tênh.
“Cảm ơn cậu.” Ninh Thư cực kỳ vui sướng.
“Nó là thần khí, hãy nuôi dưỡng nó trong đan điền.” Thanh Việt mệt nhoài.
Thần khí?
Ninh Thư hoảng hốt: “Cậu chế tạo được cả thần khí sao rong biển?”
“Thần khí trấn phái của các môn phái trong giới tu chân đều do con người chế tạo, tại sao ta không chế tạo được thần khí?” Thanh Việt thản nhiên.
“Ý của ta là trình độ chế tạo vũ khí của cậu đỉnh quá, nằm ngoài dự đoán của ta.” Ninh Thư sờ cái rìu màu đen.
Một cái rìu bình thường nhưng lại là thần khí. Bảo vật thực thụ tự biết giấu đi sự hào nhoáng.
“Cái rìu này quý giá quá, ta nhận thì không phải cho lắm.” Ninh Thư cảm thán.
“Thế thì đưa đây.” Thanh Việt chìa tay.
Ninh Thư lắc đầu ngay lập tức: “Cậu có dùng rìu đâu, rìu làm mất khí chất nhã nhặn, cao sang, quý phái của cậu.”
Lúc này cậu bé bên cạnh đang há hốc mồm trợn tròn mắt, lợi hại quá!
Thanh Việt giật cơ mặt hỏi: “Cổng đây là thế nào?”
“À, là một đứa con lai nhân ma như ta, muốn bái ta làm thầy mà ta không đồng ý.” Ninh Thư trả lời bâng quơ.
Cô đưa ý thức vào trong cái rìu để cái rìu ghi vào trong ý thức mình.
Sau khi đã nắm giữ hoàn toàn cái rìu, Ninh Thư mới cảm thấy cái rìu hệt như cánh tay cô, biến to thu nhỏ muốn dùng thế nào cũng được.
Ninh Thư để rìu trong đan điền, cái rìu vừa vào trong kình khí hình rồng đã quấn lấy cái rìu như tìm thấy nơi nghỉ chân.
Cái rìu rất không thích bị rồng quấn, nhưng kình khí quấn quá chặt, cái rìu không làm gì được.
“Rìu này tên gì vậy?” Ninh Thư hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt bảo: “Nó vẫn chưa có tên, cô đặt cho nó một cái tên.”
Ninh Thư nghĩ ngợi: “Bàn Cổ Khai Thiên Phủ1, khí phách không?”
Ninh Thư vừa dứt lời cái rìu trong đan điền đã ngọ nguậy.
Thanh Việt gật đầu: “Tuỳ cô.”
Nhận được một bảo vật nên Ninh Thư vui lắm.
“Vừa nãy là thần khí độ kiếp.” Rất nhiều tu sĩ chạy về phía này.
Thần khí độ kiếp thu hút rất nhiều cao thủ đến vì đó là thần khí, một thần khí đủ để vực dậy cả môn phái.
Mỗi môn phái tu chân đều có thần khí trấn phái, thần khí tượng trưng cho sức mạnh và lời cảnh báo.
Người lấy được thần khí cũng tăng vọt thực lực.
Rất nhiều năm rồi không có ai chế tạo ra thần khí ở Thương Lan Đại Lục.
Mới một chốc đã có vô số cao thủ tập trung quanh nhà Thanh Việt, song vẫn còn có người đang chạy đến.
Ai bảo tiếng độ lôi kiếp của thần khí chấn động quá.
Mọi người đánh giá Ninh Thư và Thanh Việt.
“Cô cậu có thấy thần khí không?” Một ông già tóc bạc hỏi: “Ta thấy rìu bay về phía này.”
Ninh Thư: →_→
Nói như rìu của ông ta không bằng.
“À, nó bay ra đằng kia rồi.” Ninh Thư chỉ bừa.
Ông già xụ mặt: “Đưa rìu thần đây.”
Ninh Thư phì cười: “Tại sao?”
Ninh Thư thấy mọi người xung quanh nhốn nhao muốn thử sức. Cô muốn kiểm tra trình độ từ lâu rồi, nay có thêm Khai Thiên Phủ cô phải kiểm tra thử cái rìu này.
Tu sĩ chạy đến ngày một nhiều, vây kín nhà Thanh Việt, nhiều đến mức chỉ bằng nước miếng thôi cũng đủ bao vây Ninh Thư và Thanh Việt.
Thanh Việt vẫn bình tĩnh, không hề hoảng hốt trước vòng vây bao nhiêu người.
“Đưa rìu thần đây thì tha cho chúng bay một mạng.” Một gã đàn ông phả ra hơi thở của kẻ mạnh đứng ra: “Ai chế tạo ra rìu thần?”
Ninh Thư vỗ ngực bôm bốp: “Ta.”
Gã đàn ông khinh thường Ninh Thư, gã quét mắt khắp người Thanh Việt: “Ngươi là người tạo ra rìu thần? Ngươi có thể gia nhập Thần Phong Tông của ta, Thần Phong Tông sẽ bảo vệ ngươi.”
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: “Đi hay đánh?”
“Đánh, cho Khai Thiên Phủ khai rìu.” Ninh Thư hồ hởi muốn thử, chứ trốn thì nhanh lắm. Người tu luyện nghe theo tiếng lòng, thất bại và khó khăn trắc trở là điều kiện cần khi đuổi theo con đường đại đạo.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Cậu để ý nhé, lát nữa ta đánh không lại thì cậu nhớ giúp một tay nhé.”
Thanh Việt nheo mắt nhìn Ninh Thư: “Chỉ có vậy mà cô không xử lý được?”
“Bao nhiêu người thế này mà chỉ có vậy?” Ninh Thư liếc xéo.
“Rất lâu rất lâu về trước, có người nói rằng có được ta là có thể đạp phá hư không, thăng tiên giữa ban ngày. Nhưng chính ta đang bị giam giữ dưới thiên đạo này, chính ta cũng chẳng thể đạp phá hư không.”
Ninh Thư thương cho số phận Thanh Việt: “Thật ra tại màu tóc xanh bắt mắt đã hại cậu.”
Yêu thú kém thông minh, rất ít yêu thú hoá thành hình. Màu tóc của Thanh Việt là bộ phận mà rất nhiều người muốn lấy được từ yêu thú.
Thanh Việt đặc biệt thế này không xử đẹp cậu thì xử đẹp ai. Lỡ thịt Thanh Việt cũng bổ như thịt Đường Tăng thì sao.
Ninh Thư nghĩ một cái, Khai Thiên Phủ đã nằm trong tay Ninh Thư, Ninh Thư siết nắm tay, rìu kêu một tiếng đinh giòn giã.
Ninh Thư nói to: “Rìu ở đây, có bản lĩnh thì đến mà lấy.”