[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 545: Trọng nữ khinh nam (12)




Mộc Dao sắp thành thân với Nguyên Quân, để gửi tặng quà mừng cho hai đứa, Ninh Thư nói với Thu nữ quan đang lau sàn ở kia: “Trong kho có châu báu gì thì mang ra đây để trẫm tặng quà cho Hoàng tứ nữ.” 

Thu nữ quan cầm quyển sổ thưa: “Châu báu trong kho của bệ hạ được thống kê trong quyển sổ này ạ.” 

“Đọc nghe.” Ninh Thư nhắm mắt nói. 

Thu nữ quan đọc danh sách ngọc ngà châu báu, Ninh Thư bất ngờ khi nghe thấy long châu: “Long châu? Long châu nào? Mang cho trẫm xem.” 

“Vâng.” Thu nữ quan sai cung nhân mang long châu đến. 

Long châu mà Thu nữ quan nhắc đến có màu trắng sáng, thuộc dạng long châu to, kích thước cỡ nắm tay trẻ con. 

Ninh Thư ngửi thấy long châu có mùi tanh, áp vào tai nghe có tiếng sóng dào dạt. 

Cô lấy làm ngạc nhiên, đây là long châu thật sao. 

“Bẩm bệ hạ, đây là long châu mà một thần tiên vân du bốn phương nói rằng có tác dụng kéo dài tuổi thọ tặng cho ngài.” Thu nữ quan nhanh nhẹn giới thiệu khi thấy Ninh Thư thích long châu. 

Long châu à? 

Ninh Thư nhớ trong sách ghi long châu là nội đan của sinh vật ở thế giới cao cấp, tại sao có mặt ở đây. 

Ninh Thư cất long châu, chọn rất nhiều ngọc ngà châu báu khác tặng cho phủ Hoàng tứ nữ. 

Ngay cả việc bước đi cũng khó khăn, dĩ nhiên Ninh Thư sẽ không tham dự hôn lễ của Mộc Dao, lỡ cô không kìm được hộc máu thì hỏng. 

Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra trước hôn lễ một ngày. Nguyên Quân mất tích, không ai biết hắn ta đi đâu, nhà họ Nguyên cũng bó tay. 

Khi Ninh Thư hay tin, cô nghĩ ngay đến Mộc Tuyết, chắc chắn do Mộc Tuyết làm. Đã bị cấm túc rồi mà vẫn ném đá giấu tay. 

Cô đoán do lính của anh ta bị Ninh Thư đuổi khỏi Huyên Thành, anh ta cả giận và đã chơi bẩn. 

Kể cả chuyện đó không liên quan đến Mộc Tuyết, Ninh Thư vẫn sẽ đổ tội lên đầu anh ta. 

Nguyên Quân mất tích, Mộc Dao lo lắng phát khóc. Nam giới mất tích ảnh hưởng nặng nề đến thanh danh và trinh tiết. 

Xã hội phong kiến hà khắc với nữ giới bao nhiêu, thế giới nữ quyền hà khắc với nam giới bấy nhiêu. 

Ninh Thư cử thị vệ tìm kiếm Nguyên Quân nhưng không tìm thấy, việc cũng đã qua một đêm, danh tiếng của Nguyên Quân đã không còn. 

Vì lẽ đó, hôn lễ cũng bị tạm dừng vô thời hạn. 

Mộc Dao chạy vào cung, nước mắt lưng tròng khấu lạy thưa: “Thưa mẫu hoàng, ngài hãy giúp nhi thần tìm bằng được Nguyên Quân với ạ.” 

Người Ninh Thư run rẩy vì đau, cô nuốt máu hộc trong miệng, uống một cốc nước rồi mới nói: “Danh tiếng của Nguyên Quân đã không còn.” 

Mộc Dao thưa ngay: “Nhi thần không quan tâm danh tiếng của Nguyên Quân. Nhi thần thích Nguyên Quân, dù chàng đã thất tiết nhi thần vẫn chấp nhận chàng.” 

Mộc Dao khác người ở thế giới này, cô bé không quá khắt khe chuyện nam giới không còn trong trắng. 

Ninh Thư gật đầu: “Nếu con vẫn muốn lấy Nguyên Quân vậy hãy cứ lấy. Tuy nhiên, con cần phải biết lấy một người đàn ông thất tiết ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự hoàng gia. Chẳng phải mong muốn của con là được chu du khắp thiên hạ sao, Mộc Dao? Trẫm cho phép con từ bỏ thân phận hoàng nữ, dẫn phu thiếp dạo chơi khắp nơi. Đương nhiên, con vẫn luôn là con gái của trẫm, trẫm sẽ cử người bảo vệ con.” 

Mộc Dao sững sờ, cô nhìn Ninh Thư rồi quỳ xuống khấu lạy, vừa khóc vừa nói: “Thưa mẫu hoàng, nhi thần bằng lòng. Nhi thần chỉ không nỡ rời xa mẫu hoàng thôi ạ.” 

“Không sao hết, con có thể về thăm mẫu hoàng bất cứ khi nào. Mộc Dao à, không có dã tâm hại ai nhưng vẫn cần có lòng đề phòng người khác. Dù có là người thân cận cũng phải cảnh giác.” Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Mộc Dao, Ninh Thư cầm lòng chẳng đặng nói thêm đôi câu. 

Mộc Dao vâng dạ, khóc nức nở: “Mẫu hoàng thương nhi thần quá, nhi thần không nỡ xa ngài.” 

“Thế thì con đừng lấy Nguyên Quân nữa.” 

“Ực…” Mộc Dao nấc cụt. 

“Đi đi, đến lúc đó cứ nghe theo trẫm.” Ninh Thư phẩy tay. 

Mộc Dao đứng dậy thơm má Ninh Thư, ôm Ninh Thư một cái làm Ninh Thư đau rụt người: “Con yêu ngài, mẫu hoàng.” 

Mộc Dao vừa đi, Ninh Thư đã không kiềm chế được hộc máu. Bầy nhầy lần này nhiều hơn lần trước, cô nghĩ phổi của cô đã rỗng tuếch. 

Thị vệ của Ninh Thư đã tìm thấy Nguyên Quân trong lầu xanh ở Huyên Thành. Nguyên Quân bị ép trở thành trai lầu xanh, đã bị nhiều đàn bà khinh nhờn. 

Con trai Nguyên Quân của thừa tướng thất tiết trước ngày gả cho Hoàng tứ nữ, câu chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp Huyên Thành. 

Nguyên Quân được tìm thấy không còn thiết sống, tự sát nhưng được cứu kịp thời. Mộc Dao chạy đến bày tỏ hết lời, cô không quan tâm trinh tiết, dù có ra sao vẫn muốn lấy Nguyên Quân. 

Nguyên Quân đã ra nông nỗi này mà Mộc Dao vẫn muốn lấy, nhà họ Nguyên cảm kích không thôi, hôn lễ cũng được diễn ra như kế hoạch. 

Ninh Thư tặng rất nhiều châu báu, phần quà này đủ cho Mộc Dao sống thảnh thơi, hạnh phúc nốt quãng đời còn lại. 

Việc Ninh Thư cần làm đó là “xoá sổ” Mộc Dao, Hoàng tứ nữ Mộc Dao không còn có tên trong gia phả hoàng tộc, dĩ nhiên đã mất quyền thừa kế. 

Người đơn giản như Mộc Dao không phù hợp sống trong hoàng thất phức tạp, cô bé không thắng được những con người mưu mô kia. 

“Bẩm bệ hạ, phượng hậu đến ạ.” Thu nữ quan thấy mặt Ninh Thư xám xịt: “Phượng hậu nói đã lâu ngài không gặp bệ hạ, ngài lo lắng cho bệ hạ.” 

Ninh Thư gật đầu: “Trang điểm cho trẫm.” 

Ninh Thư đang phải đối mặt với một vấn đề đó là cô không rời khỏi tẩm cung, Liễu Trường Thanh thấy đáng ngờ, cô nghĩ Liễu Trường Thanh đến để chứng thực điều gì đó. 

Thu nữ quan trang điểm xong cho Ninh Thư, Ninh Thư lại uống một viên thuốc giải độc, liên tục đọc thầm Chú Thanh Tâm. 

“Cho chàng vào.” Ninh Thư ngồi trước bàn xem tấu chương. 

Chưa thấy bóng Liễu Trường Thanh mà đã nghe tiếng va chạm lách cách ngọc bội và sáo trúc treo ở hông hắn ta. 

Liễu Trường Thanh hành lễ với Ninh Thư: “Bệ hạ, ngài không khoẻ ở đâu sao? Đã lâu rồi ngài không ghé hậu cung.” 

Ninh Thư tỏ ra mệt mỏi: “Dạo này trẫm rất mệt, lực bất tòng tâm.” 

Liễu Trường Thanh nhăn mày, giọng nói lạnh lùng có ý quan tâm: “Bệ hạ hãy để ngự y khám cho ngài đi. Bệ hạ nên đi lại nhiều hơn, ở mãi trong cung xử lý chính sự dễ khiến ngài bị mệt.” 

Ninh Thư: →_→ 

Đi kiểu quái gì được. 

Với cô mà nói, bước đi chẳng khác nào dạo một vòng địa ngục. 

Ninh Thư cố gắng nhướn môi trước cặp mắt nghi ngờ của Liễu Trường Thanh: “Cảm ơn phượng hậu đã có lòng, trẫm sẽ chăm ra ngoài hơn.” 

Liễu Trường Thanh lại gần bàn nắm bàn tay hằn rõ gân xanh vì đau của Ninh Thư: “Bệ hạ, không có gì quan trọng hơn sức khoẻ, Trường Thanh mong bệ hạ an khang.” 

Ninh Thư mỉm cười: “Trẫm sẽ yêu thương bản thân, phượng hậu cũng phải giữ gìn sức khoẻ.”