[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 538: Trọng nữ khinh nam (5)




Ninh Thư cần một lý do để không phải âu yếm với bạt ngàn nam phi. Cơ thể này suy nhược nghiêm trọng, cô sợ mình ngoẻo trên giường lắm. 

“Trẫm thế nào?” Ninh Thư hỏi ngự y bắt mạch. 

Nữ ngự y run tay, quỳ xin: “Bệ hạ nên nghỉ ngơi ạ. Vi thần to gan, bệ hạ nên hạn chế ăn đan dược lại.” 

“Nghỉ ngơi bao gồm việc gì?” Ninh Thư nhướng mày nhìn ngự y, ngự y ngẩn ra rồi thưa: “Dạ bẩm, bệ hạ nên dừng viên phòng một thời gian ạ.” 

Khá khen, đây là câu trả lời Ninh Thư muốn nghe. 

Ngự y đã ra về, Ninh Thư muốn luyện Tuyệt Thế Võ Công. Cơ thể này rất yếu, lúc nào cũng ra mồ hôi, cô cần nâng cao sức khoẻ cho cơ thể này. 

“Bẩm bệ hạ, hôm nay là mười lăm ạ.” Thu nữ quan thưa. 

Thì? 

Ninh Thư động não và hiểu ý ngay. Ngày mười lăm cần ghé cung của phượng hậu. Ngẫm nghĩ, Ninh Thư vẫn đến Phượng Tê Cung. 

Mười lăm tháng nào Mộc Nghê Thường cũng đến cung của Liễu Trường Thanh, Ninh Thư đâu dễ thay đổi. 

Bãi giá đến Phượng Tê Cung, Liễu Trường Thanh trong bộ đồ xanh với cây sáo trúc luôn treo bên hông. Hắn ta rất đẹp, người hắn toả ra khí chất điềm tĩnh, lạnh lùng. 

Nhìn thấy Liễu Trường Thanh làm Ninh Thư lại có cảm giác khó tả, giống như có cái gì sắp tuôn trào. 

Tại sao cảm xúc với Liễu Trường Thanh của Mộc Nghê Thường lại khó hiểu đến mức này? Có điều cô vẫn dám chắc Mộc Nghê Thường yêu phượng hậu của mình. 

Liễu Trường Thanh là một người kiệm lời, kể cả có ngồi đối diện Ninh Thư cũng vẫn vậy, cả hai cứ ngồi không rất gượng gạo. 

Ninh Thư hắng giọng, Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, lên tiếng: “Bệ hạ, hay là Trường Thanh thổi sao cho ngài nghe nhé?” 

Ặc, Ninh Thư lắc đầu, muộn thế này rồi thổi sáo làm phiền người khác lắm: “Ngủ thôi.” 

Mặt Liễu Trường Thanh có sự thay đổi cảm xúc nhỏ. Hắn ta thay đồ giúp Ninh Thư, ngón tay rõ khớp xương chạm nhẹ vào cổ Ninh Thư làm Ninh Thư rùng mình, nổi gai ốc. 

Đừng bảo là định làm chuyện ấy ấy nhé? Suýt nữa thì Ninh Thư mất khống chế đẩy Liễu Trường Thanh. Nhưng mà Ninh Thư cũng phát hiện tay Liễu Trường Thanh run nhẹ. Ninh Thư đốc xúc lại tinh thần nắm tay Liễu Trường Thanh, tay hắn ta lành lạnh như ngọc. 

“Không phải phiền phức thế đây, ngự y bảo trẫm phải nghỉ ngơi.” Ninh Thư nói. 

Liễu Trường Thanh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Ninh Thư, hắn cười dịu dàng làm Ninh Thư yên lòng. 

Liễu Trường Thanh và Ninh Thư nằm trên giường, cả hai cứ nhìn trần mà không nói với nhau câu nào. Ninh Thư thấy gượng quá, cô khó chịu mở lời: “Nhờ có phượng hậu bận lòng chuyện hậu cung, cảm ơn chàng.” 

Liễu Trường Thanh lặng thinh một lúc rồi nói khẽ: “Đây là trách nhiệm của Trường Thanh.” 

Thế rồi cả hai lại im lặng, không khí cứ lúng túng. 

Ninh Thư: ⊙︿⊙ 

Nói chuyện thôi mà mệt thế nhỉ? 

Ninh Thư quay lưng lại với Liễu Trường Thanh. 

Liễu Trường Thanh ngoảnh sang nhìn lưng Ninh Thư với sóng mắt nặng nề, hắn đặt tay lên eo Ninh Thư: “Bệ hạ ngủ sớm thôi, mai còn phải dậy sớm.” 

Ninh Thư: Buồn chết bà rồi, đừng có đặt tay lên eo người ta được không. 

Ninh Thư còn đang khó chịu, Liễu Trường Thanh đã thu tay về rồi quay lưng lại với Ninh Thư. 

Đây là sự ăn ý của vợ chồng à? 

Ninh Thư nhăn mày, phượng hậu Liễu Trường Thanh này lạ quá. 

Ninh Thư xoay người lại nghịch tóc Liễu Trường Thanh, Liễu Trường Thanh cứng đờ người, nằm im không nhúc nhích. 

Có vấn đề thật! 

Ninh Thư không nghịch nữa, cô ngồi dậy, nói: “Trẫm bỗng nhớ ra có việc quan trọng cần xử lý, trẫm đi trước.” 

Liễu Trường Thanh nắm tay Ninh Thư, tay hắn ta rất lạnh, nắm chặt tay Ninh Thư làm cô rùng cả mình vì cái lạnh thấu tim gan. 

“Bệ hạ nghỉ đi, bây giờ là giờ Tý rồi, chẳng mấy mà đến giờ vào triều.” Giọng nói điềm đạm nhưng cũng không mặn mà, rõ ràng đang quan tâm nhưng cũng hời hợt. 

Ninh Thư nhăn mày, cơn bực dọc xâm chiếm lòng cô bởi một Liễu Trường Thanh nửa vời. 

Đây cũng là cảm xúc của nguyên chủ. 

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm chặn cảm giác bực dọc. 

“Ừ vậy ngủ thôi.” Ninh Thư lại nằm xuống đọc thầm Chú Thanh Tâm, đọc thật nhiều và đã ngủ. 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có giọng khẽ của Liễu Trường Thanh vang bên tai: “Bệ hạ, phải thức dậy rồi.” 

Ninh Thư giật mình tỉnh giấc, họng cô khô đét, người nóng hừng hực, trái tim nhảy tưng tưng. 

Cơ thể này yếu quá rồi. 

Liễu Trường Thanh đang cầm quyển sách ngồi bên cửa sổ. Nắng rọi vào người tạo bức màn trắng mờ, xua đi khá nhiều hơi thở lạnh lùng xa cách của hắn. 

Quả là một anh đẹp trai đầy khí chất. 

Liễu Trường Thanh đặt sách xuống và lại gần Ninh Thư. Hắn cầm quần áo trên giá, nói: “Thay đồ thôi bệ hạ.” 

Ninh Thư giang tay đợi Liễu Trường Thanh phục vụ. Liễu Trường Thanh kề gần hơn, cô ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng trên người hắn. 

Ninh Thư đoán chắc hẳn Mộc Nghê Thường rất thích Liễu Trường Thanh. 

Thông qua thời gian ở chung ít ỏi, cô không cảm nhận được tình yêu Liễu Trường Thanh dành cho Mộc Nghê Thường. Vậy tức là Liễu Trường Thanh không yêu Mộc Nghê Thường? 

Rách việc thế nhỉ, mà thôi, nam phi hậu cung không liên quan đến cô, cô chẳng buồn nghĩ. 

Liễu Trường Thanh chỉnh lại quần áo cho Ninh Thư, Ninh Thư rời đi, ra đến cửa Liễu Trường Thanh gọi cô lại. Ninh Thư ngoảnh lại nhìn, Liễu Trường Thanh nói sau một lát yên lặng: “Bệ hạ giữ gìn sức khoẻ, đừng nhọc lòng quá.” 

Ninh Thư gật đầu cười rồi đi. 

Rời khỏi Phượng Tê Cung, cô không thượng triều ngay mà trở về cung của mình để tu hết cả ấm trà. Cô khát lắm, khát như cơ thể mất nước trầm trọng. 

Ninh Thư tự bắt mạch, cơ thể này bị đan dược bòn rút chẳng còn gì nữa rồi. 

Ninh Thư cố nhịn cơn khát khi ở Phượng Tê Cung, vì một lý do khó hiểu nào đó mà Ninh Thư cứ cảm thấy sợ khi đối mặt với Liễu Trường Thanh. Kiểu người không thích nói chuyện, có giận cũng không tỏ thái độ làm cô không biết hắn ta đang nghĩ gì. 

Liễu Trường Thanh không phải người thâm trầm mà là điềm tĩnh, không quan tâm sự đời. Chỉ lo quản lý hậu cung, không thích lời ong mật ngọt. 

Ninh Thư cố nhớ cốt truyện, cô muốn biết tình hình chung sống của Mộc Nghê Thường và Liễu Trường Thanh. 

Hình như không có gì nổi trội, chỉ có Mộc Nghê Thường ấn định mười lăm hàng tháng qua Phượng Tê Cung, cả hai có con chung là Hoàng thái nữ Mộc Tuyết thôi.