(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 562: Nữ tu bị phế linh căn (58)




Phượng Phi Linh độ kiếp, vui nhất là đám ma tu bị ả giày vò đến thảm.

Bọn chúng ước gì Phượng Phi Linh bị thiên kiếp đánh chết, nếu như không chết cũng nên sớm phi thăng, để ả khỏi ở lại hành hạ bọn chúng.

Hiện tại bọn chúng cực kì hâm mộ tu sĩ chính phái, tự nhiên được Ma tông bảo vệ.

Bọn chúng cũng từng nghĩ gia nhập Ma tông, ban đầu còn tưởng, cùng là ma tu, hẳn là không thể nhìn bọn chúng bị Phượng Phi Linh hành hạ đúng không?

Kết quả một câu của thánh nữ cô cô đã phá mộng đẹp của bọn chúng.

Ma tông sẽ không bảo vệ ma tu, nhất là ma tu ăn tu sĩ để tu luyện.

Nghe nói, câu nguyên văn của thánh nữ cô cô là, "Mặc dù Ma tông chúng ta cũng là ma tu, nhưng tam quan của chúng ta tương đối chính, không ăn đồng loại."

Tam quan là cái gì? Bọn chúng không hiểu, nhưng ma tu tăng cấp không ăn tu sĩ thì ăn gì? Ăn tu sĩ là cách tu luyện nhanh nhất.

Nhưng thánh nữ cô cô đã nói Ma tông không bảo vệ bọn chúng, bọn chúng cũng không dám xông vào.

Phượng Phi Linh lại có hơi phấn khích. Sau khi ả độ kiếp, trời đất này không phải ả làm chủ hay sao? Đường Quả là thánh nữ cô cô của Ma tông thì thế nào, kỳ ngộ đã sớm bị ả cướp đi rồi, lại còn đã từng bị phế linh căn, so được với ả ư?

Nhiều năm rồi vẫn chưa nghe nói Đường Quả độ kiếp phi thăng, không chừng tu vi còn không tăng nổi.

Đợi ả độ kiếp xong, gϊếŧ chết người ta còn không phải là dễ dàng.

Lãnh Dạ Lăng nhìn vân kiếp tụ lại, trong lòng nghĩ mà sợ, vội vàng gọi, "Linh Nhi, nàng có ổn hay không?"

"Dạ Lăng đại ca, chàng yên tâm đi, ta sẽ không có vấn đề gì." Phượng Phi Linh mỉm cười, độ kiếp ả mười phần chắc chín, coi như lôi kiếp trông vô cùng đáng sợ, đối với ả mà nói chẳng là cái gì.

Ả nheo mắt lại, ánh mắt quét qua dáng vẻ vội vàng của Lãnh Dạ Lăng, cười nhạo trong lòng. Nhìn đi, đây là đàn ông đấy, một thằng đàn ông hoàn toàn không có nguyên tắc.

Biết được ả làm nhiều chuyện không tốt, nhưng chỉ vì ơn cứu mạng ngày trước mà mù quáng đứng bên người ả. Bản chất của y, ả đã sớm nhìn thấu rồi.

Như kiếp trước thôi. Y biết cô bé dẫn y ra là Đường Quả, một tấc cũng không rời Đường Quả, biết Đường Quả thích Bạch Vô Thanh, dứt khoát lui lại, không tơ tưởng nữa mà thành toàn cho cả hai.

Biết Phượng Phi Linh ả hại Đường Quả, không do dự gì mà phế đi linh căn của ả. Thống khổ vì bị phế linh căn, ả mãi mãi cũng sẽ không quên.

Ả ngẩng đầu lên, nhìn lôi kiếp ẩn hiện, nhìn Lãnh Dạ Lăng, trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ, không bằng dùng thi thể Lãnh Dạ Lăng để chúc ả phi thăng thành công!

Những năm này ả vẫn lấy được không ít cơ duyên. Mặc dù ông trời lúc nào cũng nhắm vào ả, nhưng vẫn để lộ ra sơ hở cho ả thu hoạch rất nhiều.

Cho nên, dẫn vân kiếp đến đỉnh đầu Lãnh Dạ Lăng vẫn là một chuyện đơn giản.

Đường Quả trốn ở một nơi gần đó cũng không ngoài ý muốn, chỉ là không ngờ Phượng Phi Linh sẽ bắt đầu sớm như thế.

"Ả ta là muốn..." Mạc Vân Thiên thấy thế, sắc mặt cực kì không tốt, "Muốn dẫn lôi kiếp lên đầu Dạ Lăng?"

"Coi như thế, nhưng lôi kiếp hai người, có thể vượt qua được mới là lạ." Chân nhân Tử Vân sờ cằm, không hiểu được, mắt mờ mịt, "Chẳng lẽ ả có cách khác."

"Các anh cứ xem đi. Đợi tí nữa Lãnh Dạ Lăng không chịu được, Mạc đại ca cứ ném cột thu lôi lên đầu hắn là được rồi còn gì?"

Mạc Vân Thiên gật đầu một cái, coi như hắn không cần đệ tử này, nhưng cũng không muốn thấy y chết dưới thiên kiếp.