(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 559: Nữ tu bị phế linh căn (55)




Nghe Đường Quả nói không muốn độ kiếp, Bạch Vô Thanh ngây ngẩn cả người.

Ngược lại, Mạc Vân Thiên không phản ứng lớn như thế. Ban đầu hắn đã biết Đường Quả sớm hay muộn gì cũng rời khỏi thế giới này, không phải phi thăng mà đi vị diện khác.

Khác với dự đoán lúc trước, giờ hắn đã hiểu Đường Quả rời đi sẽ là linh hồn, sống nhờ trên một thân thể khác.

Bạch Vô Thanh căng thẳng trong lòng, không kiềm được mà hỏi, "Vì sao thế?"

"Không muốn độ." Đường Quả cúi đầu cười một tiếng, "Không muốn bị sét đánh."

Mạc Vân Thiên suýt nữa bật cười, em gái nói thế này không phải là đang lừa Bạch Vô Thanh à?

Thành cùng hội cùng thuyền với Đường Quả rồi, người trong nhóm đều biết Đường Quả thù cực kì dai. Đừng tưởng cô để cho Bạch Vô Thanh đi theo mình như thế là đã tha thứ cho hắn, chẳng qua là cô không so đo chuyện hắn một tấc không rời mình thôi.

Còn muốn phát sinh chuyện gì à, còn khuya chán.

Bạch Vô Thanh nghe Đường Quả nói không muốn bị sét đánh, đơ người một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, vẻ lãnh đạm hiện lên vài phần ý cười, "Thế thì không độ nữa."

Nàng không độ kiếp, hắn cũng không độ kiếp.

Nàng ở đâu hắn ở đó là được.

Đường Quả nhìn ra được suy nghĩ của Bạch Vô Thanh, khóe miệng cười châm chọc, cúi đầu xuống nhấp trà, giao lưu với hệ thống, "Anh ta nghĩ là có thể cứu vớt được."

[Ha ha...] Bằng niềm tin.

Tuy rằng ký chủ đại đại nhà nó thèm tình, cũng cực kì quý trọng những người thật lòng, nhưng trong mắt cô không chấp nhận được nửa điểm phản bội và hạt cát dưới bất kì hình thức nào.

Cực đoan!

Trọng tình.

Vô tình.

Đều là cô.

Bạch Vô Thanh đúng là nghiệp chướng, đời này đã bị ký chủ đại đại phán tử hình, nếu thế giới tiếp theo vẫn còn gặp, hi vọng anh ta một lần nữa làm người.

Kỳ thật hắn vẫn tôn trọng vị xuyên qua thời không này. Người có thể đả động đến ký chủ đại đại cũng không có bao nhiêu đâu.

So sánh với chuyện ký chủ đại đại nghiêm túc suy nghĩ làm việc trong các thế giới, nó càng muốn cô có thể vui vẻ hơn.

Nó đã từng hỏi vì sao cô có thể coi trọng tình cảm như thế, không sợ bị lừa gạt bao nhiêu lần, cô vẫn tin tưởng trên thế giới có tình yêu, tình thân, tình bạn chân thành.

Ký chủ đại đại chỉ nói một câu: Xuyên qua nhiều thế giới, trải qua đủ loại chuyện như thế, nội tâm có cứng rắn thế nào cũng dễ bị lạc mất bản thân.

Chỉ khi nhận một đoạn tình cảm tươi đẹp mới có thể để đầu óc tỉnh táo, nội tâm sẽ nhận được ấm áp, sẽ không biến thành một cái xác không hồn.

Cứ việc cô một mực xuyên qua thời không, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhận mệnh. Cô cần giữ tỉnh táo, không muốn mất đi bất cứ cảm xúc nào của con người.

Cho nên, cô dung nhập tất cả với nguyên chủ, đồng thời lấy kinh nghiệm xuyên qua các thế giới để khống chế tình cảm của các cô.

Nhưng mà không ngoại lệ, trong mắt cô không cho phép có hạt cát.

Nếu quả thật có một người để cô động lòng, đốt xử chân thành với cô, cô không ngại ở thế giới đó trao hết trái tim cho người ta.

Rõ ràng, ngay từ đầu Bạch Vô Thanh đã sai, còn sai với nguyên chủ, đương nhiên cô sẽ không dự định có phát sinh chuyện gì với anh ta cả.

Trong lòng Bạch Vô Thanh có chút lo sợ bất an. Rõ ràng người ngay trước mặt, nhưng hắn cảm giác xa tận chân trời, không thể bắt được.

Ngày nào hắn cũng đi theo, vì sao lại luôn cảm thấy nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào?

"Mai ta dẫn bọn nó đi độ kiếp."

Đường Quả đặt chén trà xuống, "Có một số việc ta muốn kết thúc sớm." Cô đã ở thế giới này hơn mười năm rồi.