(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 406: Nữ phụ không may ở mạt thế (45)




Nghiêm Nghị lấy thành Dương Quang làm tâm, dần dần xây thêm thành. Muốn tiêu diệt licker và sinh vật biến dị, điều đầu tiên họ cần là phải có nơi ở vững trãi.

Việc nghiên cứu thuốc diệt những sinh vật này không được thuận lợi cho lắm. Ngày nào Nhan Niệm cũng lấy linh tuyền ra để nghiên cứu, nhưng vẫn không có kết quả.

Có lần bọn họ ra ngoài gặp phải licker, Nhan Niệm theo bản năng vẩy nước linh tuyền, ai ngờ được licker không những không bị thương mà còn suиɠ sướиɠ đuổi theo Nhan Niệm.

Mọi người vì cứu Nhan Niệm mà hi sinh hết, chỉ có Nhan Niệm và Nghiêm Nghị còn sống.

Tận mắt thấy bạn bè mình bị nuốt chửng, Nhan Niệm càng thêm sợ hãi với thế giới này.

Không giống trong tiểu thuyết, không giống một chút nào. Căn cứ Dương Quang đã hoàn thành rồi, tiếp theo không phải bọn họ sẽ sống yên ổn rồi từ từ khôi phục trái đất hay sao?

Nhan Niệm lo âu thấp thỏm, tối đến còn gặp cả ác mộng.

Ả nghĩ, chẳng lẽ vì ả cướp ngọc bội của Đường Quả nên mới có nhiều chuyện xảy ra như thế?

Ả chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình thôi, cũng đâu có muốn gϊếŧ Đường Quả.

Hơn nữa, ả còn nhân từ hơn Đường Quả, chia sẻ linh tuyền với mọi người, ủng hộ nghiên cứu thuốc, ngay cả bản thân mình cũng không dùng.

Đường Quả trong tiểu thuyết đâu có tốt bụng như thế, mỗi ngày cũng chỉ cho căn cứ một ít, còn lại đều giấu đi.

Ngày nào thành Dương Quang cũng bị licker và vô số sinh vật biến dị tập kích, người chết nhiều không đếm xuể.

Ban đầu dị năng giả còn khủng hoảng, giờ cũng đã quen thuộc. Chỉ có người thường mới bị dọa đến mức không dám ra ngoài, cả thành rơi vào trong tình trạng khốn khó.

Không chỉ ở đây, tất cả mọi nơi trên thế giới cũng lâm vào tình trạng này.

Đế quốc Lạc Nhật thì khác, có thể nói là cực kì bình yên. Mỗi người, mỗi zombie đều lộ ra nụ cười ấm áp vui vẻ. Chỉ cần là đất của đế quốc, ở đó sẽ không có licker hay sinh vật biến dị.

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Jin Yin

Đăng trên watt=pad _phongnguyetnguyet_

Mười năm.

Thời gian trôi qua, thoáng cái đã mười năm.

Toàn cầu cố gắng chống cự, sinh vật biến dị bị xua đuổi đến nơi vắng vẻ, licker cũng bị tiêu diệt rất nhiều, số còn lại chỉ có thể chạy đến chỗ không người.

Thế giới được rửa sạch một lần, nhưng dù có rửa thế nào cũng không lấp được hết các vết thương, vì mạt thế mà không thể chữa trị nổi.

Động thực vật ít đi, nhất là thực vật, còn lại toàn là thực vật biến dị. Vì an toàn của nhân loại, không ai dám rờ đến thực vật mà mình không biết rõ.

Chờ đến khi bừng tỉnh rồi bọn họ mới phát hiện ra mình đã sai.

Muốn một lần nữa sinh tồn, cũng đã chậm.

Đất đai nhiều nơi đã không thích hợp để gieo trồng.

Rau dưa và trái cây xanh tốt chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của bọn họ, thậm chí có người còn chưa từng nếm thử một chút.

Trong thành Dương Quang còn khá, có ngọc bội và linh tuyền của Nhan Niệm, còn lưu giữ được không ít hạt giống rau dưa và trái cây, cùng với một ít đất sạch.

Căn cứ Dương Quang lại một lần nữa thay đổi, không còn gọi là căn cứ Dương Quang nữa mà là đế quốc Dương Quang. Nghiêm Nghị cai quản đế quốc Dương Quang, là quân chủ.

Nhan Niệm vẫn khủng hoảng như cũ. Ả nhận ra linh tuyền càng ngày càng ít.

Đến một ngày, ả lấy linh tuyền trước mặt Nghiêm Nghị, thấy được đất bên trong hóa thành sa mạc, rau dưa trái cây trong đó cũng khô héo rồi biến mất.

Ngọc bội cũng biến đổi thành một hình dáng khác.

Nhìn thấy vật quen thuộc, sắc mặt Nghiêm Nghị thay đổi thấy rõ.