Đi được hai bước tiểu nha đầu kia lại đi theo,"Lục sư huynh . . ." Nàng gọi.
Chung Mẫn Ngôn đầu lớn như cái đấu, lại không nỡ hung ác với nàng, đành phải quay mặt lại, lạnh nhạt nói: "Sao ngươi không nghe lời như thế! Không phải bảo ngươi quay về khách điếm sao?"
Toàn Cơ lắc đầu, nói : "Muội và huynh cùng đi giúp bọn Tư Phượng."
Nàng sao có thể đi cùng! Đến lúc đó vạn nhất tái phát cái gì, hắn cũng không có bản lĩnh chế trụ!
Nếu những người khác biết nàng là cái dạng kia, không biết trong lòng nghĩ như thế nào đây!
"Ách. . . Không cần! Ngươi một tiểu nha đầu có thể giúp đỡ cái gì? Cản trở mà thôi!"
Chung Mẫn Ngôn dứt khoát ngoảnh mặt bước đi, không nghe nàng dông dài nữa. Đi chưa được mấy bước, đã thấy đón đầu phía trước chậm rì rì đi tới mấy người, chính là bọn Vũ Tư Phượng. Liễu Ý Hoan dường như bị tê liệt, mềm nhũn được hai người nâng đến, ngay cả cổ cũng không có sức động.
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Trở về rồi hẵng nói."
Hai người hắn thấy trở về chỉ có ba người bọn họ, Tử Hồ cùng Đình Nô cũng không ở bên cạnh, trong lòng không khỏi trầm xuống, đành phải ngậm miệng theo bọn họ vào khách điếm.
Liễu Ý Hoan tuy rằng thân thể không thể động, miệng lại không nghỉ được, nằm chết dí trên giường, mà bắt đầu chi chi oa oa: "Ai nha ai nha! Cả người đều không có khí lực! Vì phá yêu quái như thế liền mở thiên nhãn, thực dọa người!"
Chung Mẫn Ngôn nửa tin nửa ngờ, ngạc nhiên nói: "Ngươi mở thiên nhãn? Mở thiên nhãn. . . sẽ như thế nào ?"
Hắn thấy sợi tơ màu đỏ sậm trên trán Liễu Ý Hoan đã không còn, khe thịt nho nhỏ kia rũ xuống, thoạt nhìn một chút cũng không có cảm giác lợi hại. Một cái miệng nhỏ trên trán là có thể đánh lui lão yêu kia?
Hắn thấy Liễu Ý Hoan nói chuyện cũng có chút suy yếu, đành phải gật gật đầu. Ra khỏi cửa liền kéo Vũ Tư Phượng qua, hỏi: "Rốt cuộc như thế nào chế phục xà yêu kia ?"
Vũ Tư Phượng vuốt vuốt mặt, thở dài: "Thiên nhãn không phải thứ phàm trần, chỉ cần mở một chút chính là kinh thiên động địa. Liễu đại ca lần này chỉ mở gần một nửa, nếu mở toàn bộ, hết thảy Chu phủ đều sẽ vỡ vụn. Vô luận như thế nào, con xà yêu kia cho dù không chết cũng đã bị phế toàn bộ công lực. Sáng mai chúng ta liền đi Chu phủ đòi người, bảo đảm ả cũng không dám ngăn trở."
Không phải nói Chu phủ là nhà quan lại sao? Nói muốn đòi người liền đòi được, nào có chuyện đơn giản như vậy! Bất quá Vũ Tư Phượng nhìn qua thập phần mệt mỏi, y cũng không nên hỏi nhiều, đành phải ứng phó hai câu. Ngoảnh mặt quay về phòng mình, chợt nghe hắn ở phía sau hỏi: "Toàn Cơ đâu?"
Vừa rồi lúc dìu Liễu Ý Hoan đến còn thấy nàng mà, sao nháy mắt lại đã không thấy tăm hơi. Tính ra đêm nay thật sự xảy ra không ít chuyện, nàng cũng có chút là lạ, chẳng lẽ thật sự phát hiện thể chất mình kỳ quái chỗ nào rồi?
Y quay đầu nhìn nhìn Vũ Tư Phượng, thấy hắn không có biểu tình gì. Đành phải vô vị đùa một câu: "Đêm khuya người vắng, chính là thời điểm tốt thổ lộ lời trong lòng. Ngươi còn không mau đi tìm muội ấy."
Vũ Tư Phượng đôi môi hơi động một chút, làm như muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng gật gật đầu, xoay người đi.
Chung Mẫn Ngôn trở về phòng đóng cửa, khoanh tay tựa vào trên tường, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng không chịu nổi, như có một đống bàn tay lông lá nhỏ bé đang cào cào trái tim.
Linh Lung. . .Linh Lung. . . Hắn dưới đáy lòng niệm vô số lần hai chữ như châu ngọc này, trong lòng bất giác cảm thấy có chút chua xót quá mức. Cuối cùng yên lặng ngồi dưới đất, thật lâu không nói gì.
****
Ánh trăng như nước, ngưng kết đầy đất sắc màu bàng bạc như sương. Lúc Vũ Tư Phượng tìm được Toàn Cơ, nàng đang lẻ loi một mình ôm tay ngồi ở nóc khách điếm ngắm trăng. Bóng dáng mảnh khảnh, tựa như bẻ một cái liền sẽ đứt lìa, những sợi tóc tơ mềm mại, theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa. Cảnh tượng này khiến hắn hơi nheo mắt lại, nhớ tới những hồi ức xa xôi nhưng lại vẫn rõ nét như xưa.
Nàng vĩnh viễn không giống bề ngoài nhìn qua tựa như nhu nhược, năm đó trở lại Ly Trạch cung, cung chủ từng cười nói nàng:
Cô gái này nguy hiểm. Người bình thường cố chấp, đụng phải tường, đầu rơi máu chảy, liền cũng ngừng. Nàng lại là loại người đánh vỡ tường, bản thân hấp hối, cũng không quay đầu.
Tư Phượng, ngươi phải hiểu, nàng không phải loại nữ tử như hoa dại nhỏ bé nhu nhược ven đường, chờ ngươi che chở yêu thương. Ngươi phải cẩn thận, tương lai nàng sẽ trở thành ma của ngươi, ngươi sẽ nhập ma.
Lời cảnh báo của sư phụ vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng kỳ thực không nói, hắn cũng biết. Toàn Cơ nàng không phải là người mơ hồ đơn thuần như bề ngoài, tiếp xúc nhiều hơn sẽ hiểu rõ, hơn nữa rất nhiều chuyện ở đáy lòng nàng đều có chuẩn mực nhận xét của chính nàng. Cho dù dựa vào nàng gần một chút, thế nhưng quay đầu nhìn lại, nàng rõ ràng bay càng xa hơn, vĩnh viễn không thể giữ nàng hoàn toàn trong lòng bàn tay.
Hắn nghĩ đến nhập thần, chợt nghe Toàn Cơ ở phía trước khe khẽ gọi một tiếng: "Tư Phượng. . . Là huynh?"
Hắn chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh nàng, bồi nàng cùng ngẩng đầu ngắm trăng, một mặt hỏi: "Làm sao biết là huynh?"
Toàn Cơ cười hắc hắc, thấp giọng nói: "Trên người huynh. . . Có vị biển, hơi kề cận một chút là có thể ngửi được."
Vị biển. . . Hắn giơ tay áo lên trước mũi ngửi hồi lâu, trừ bỏ mùi mồ hôi cùng bùn đất, cái gì cũng không có. Nữ hài tử này vĩnh viễn có thật nhiều đạo lý hiếm lạ cổ quái, khiến người ta không hiểu. Hắn cười ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Toàn Cơ lắc lắc đầu, "Muội không nghĩ chuyện gì, muội chỉ là có chút lẫn lộn . . ."
Lẫn lộn cái gì đây? Rất rất lâu trước kia đã có dạng manh mối như thế này, nàng tựa hồ có một hồi ức khác, một loại nhân sinh khác, nhưng nàng chưa từng để ở trong lòng. Lúc này đây lại có chút bất đồng, kia không còn là thứ trong mộng, nó chân chân thật thật, phát sinh ở trước mắt, những sự tình kinh tâm động phách kia, nữ tử đôi mắt như hàn băng nghiền thành kia, là nàng? Thật là nàng?
"Muội nhìn thấy cái gì đó trong Bát hoang vạn kiếp kính, đúng không?"
Toàn Cơ khẽ run lên, thật lâu sau, rốt cuộc gật gật đầu, "Muội. . .Muội nhìn thấy rất nhiều. . .Nhưng không thể nói rõ cảm giác kia như thế nào. . . Giống như muội không phải là muội, thực xa lạ. . . thế nhưng khiến người ta không có biện pháp xem nhẹ. . ."
Vũ Tư Phượng "Ừm" một tiếng, duỗi khuỷu tay nằm trên xà ngang, thấp giọng nói: "Cái kia đại khái là kiếp trước của muội đi. Mỗi người đều có kiếp trước . . . Vui vẻ hoặc là không vui vẻ, xác thực khiến cho không ai có thể xem nhẹ."
Toàn Cơ không nhịn được xoay người nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Vậy. . . Chuyện của kiếp trước đối với hiện tại có ảnh hưởng gì không? Muội. . . Muội cứ luôn nghĩ tới, cảm thấy không buông được."
Vũ Tư Phượng nhắm mắt lại, cười nói: "Đương nhiên không có ảnh hưởng gì. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Nếu luôn bị sự tình trước kia dây dưa, làm sao sống tốt kiếp này đây?"
Toàn Cơ hồi lâu không có âm thanh, hắn không khỏi mở mắt ra, thấy nàng trợn tròn cặp mắt nhìn mình chằm chằm, con ngươi đen láy, dưới ánh trăng phát sáng rực rỡ. Trong lòng hắn khẽ động, giơ tay lướt nhẹ qua sợi tóc vương trên trán nàng, ôn nhu nói: "Toàn Cơ, hiện tại mới là quan trọng nhất."
Nàng mở trừng hai mắt, rốt cuộc lộ ra nụ cười, thanh thoát ngọt ngào, nói nhỏ: "Muội hiểu rồi. Sau này sẽ không suy nghĩ nữa, cuộc sống trước mắt mới là quan trọng nhất."
Nàng xoay người một cái, cùng hắn sóng vai nằm trên nóc nhà ngắm trăng, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vui sướng, giống như thứ gì đó tắc thật lâu đột nhiên ào ra, như trở lại lúc còn bé, trong lòng vô ưu vô lự, không có bất kỳ vướng bận gì.
"Tư Phượng, sau khi chúng ta đi Bất Chu Sơn cứu Linh Lung cùng nhị sư huynh. . . Huynh, huynh đừng quay về Ly Trạch cung được không?"
Trong lòng hắn lại là khẽ động, xoay người nhìn khuôn mặt tú lệ gần trong gang tấc của nàng, thấp giọng nói: "Không quay về. . .Còn có thể làm sao chứ?"
Toàn Cơ nhăn chân mày, vội la lên: "Chúng ta cùng nhau a! Chúng ta. . . Dù sao chúng ta làm sai, cũng không dám quay về Thiếu Dương phái . . . Chờ đưa trở về Linh Lung. . . Chúng ta. . .Chúng ta liền . . ."
Nàng cũng không biết về sau nên làm như thế nào, trong đầu còn chưa nghĩ xa như vậy. Nhưng nếu tách khỏi Vũ Tư Phượng, kia cũng là ngàn vạn lần không thể.
"Liền như thế nào?" Thanh âm của hắn thấp đến tựa như thì thầm. Toàn Cơ ngoảnh mặt qua, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn ngay tại trên mặt, vị thanh lãng triền miên của gió biển, hai người cơ hồ là chóp mũi đối chóp mũi. Nàng ngơ ngẩn nhìn ánh mắt hắn, một chữ cũng không nói được.
"Toàn Cơ, muội còn chưa cho huynh một câu trả lời thuyết phục. . . rừng Hạnh Hoa." Hắn gạt đi sợi tóc đen nhánh vương trên trán nàng, nâng nửa người dậy, ngón tay khẽ khàng quét qua đường nét tú mỹ của nàng.
Nàng không nhúc nhích được, trong hô hấp tràn đầy hương vị thanh lãng, tựa hồ ngón chân cũng muốn lười biếng cuộn mình lại.
"Muội. . ."
Tựa hồ không biết muốn nói gì, cũng đã quên nên nói cái gì.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng, thấp giọng nói: "Đừng nói, huynh vẫn chưa muốn nghe."
Không muốn nghe vì sao còn muốn hỏi chứ?
Lông mi nàng khẽ run lên, chỉ cảm thấy môi hắn nóng như lửa, nhẹ nhàng đặt lên, vừa chạm vào, lập tức thối lui.
Lòng nàng đột nhiên đại chấn, nghẹn họng nhìn trân trối. Vũ Tư Phượng ngơ ngẩn nhìn nàng, đưa tay quyến luyến vuốt ve cánh môi, lộ ra một nụ cười cổ quái.