[Quyển 3 Hệ Liệt Sở Sở] - Tiểu Bảo Bình Thiên Hạ

Chương 8




Mấy cô nương bên người Thiêm Hạ nhất trí với nhau đêm nay cùng bồi vị mỹ thiếu niên tuyệt thế này, hùa nhau lôi kéo hắn vào phòng trong.

Thiêm Hạ ngây ngô vốn không muốn đi, nhưng thấy Tiểu Bảo cùng hai cô nương tiến vào phòng trong, vậy hắn cũng đi vào.

Hắn lại thấp giọng gọi: “Tiểu Bảo”

Tiểu Bảo ngả ngớn trên người hai cô nương, quay ra cười với hắn: “Đầu gỗ, mau mau hưởng dụng, hôm nay làm nam nhân luôn đi!” Nói xong liền nhào lên giường ở phòng trong với hai cô nương người ta.

Gian phòng trong này thiết kế khá đặc biệt, có hai chiếc giường, ở giữa có thể dựng một tấm bình phong.

Cô nương bồi Thiêm Hạ đang muốn kéo bình phong che chắn, Thiêm Hạ liền cản lại.

Tiểu nương trộm cười, thiếu niên này nhìn như xấu hổ, hóa ra lá gan lớn như vậy, thích người khác nhìn mới ghê chứ.

Thiêm Hạ chẳng thèm nói gì.

Hắn bĩu môi, oán hận nhìn chiếc giường trước mặt.

Tiểu Bảo cùng hai nữ nhân kia.

Nữ nhân sờ Tiểu Bảo!

Tiểu Bảo cũng sờ các nàng!

Hắn biết tiếp theo sẽ là chuyện gì, hắn đã từng thấy, đại hán mặt râu và Tôn quả phụ.

Tiểu Bảo cũng muốn làm chuyện đó với bọn họ.

Ngực hắn không ngừng phập phồng, mấy tiểu nương chèo kéo hắn hắn liền đẩy ra, hắn tức điên lên.

Chưa từng tức như vậy.

Chính hắn cũng không biết vì sao.

Không thành thân thì không được làm chuyện đó! Sao Tiểu Bảo có thể như thế?!

Nhưng hình như không chỉ có vậy.

Hắn không muốn, không muốn nhìn cảnh trước mặt. Tiểu Bảo là của hắn, là huynh đệ tốt nhất của hắn, Tiểu Bảo phải luôn ở bên hắn!

Y lại muốn cùng nữ nhân, muốn lấy vợ, y không thèm để ý mình!

Thiêm Hạ chỉ cảm thấy không thở nổi, tay chân đều phát run, các cô nương bị hắn đẩy ra lại nhao vào.

Phụ thân, mẫu thân, ca ca, muội muội đều không phải của hắn, hắn chỉ cần Tiểu Bảo.

Hắn thấy tay Tiểu Bảo duỗi tới bên dưới y phục của nữ nhân kia, đầu kêu ong ong, tim dường như muốn nổ tung, nhịn không được thét to một tiếng, nhưng cũng không biết mình đã thét cái gì.

Hắn muốn cho Tiểu Bảo nghe thấy, lại sợ Tiểu Bảo nghe được vẫn không để ý mình, hắn đẩy những nữ tử bên người, vùng chạy mất.

Tiểu Bảo không muốn ở bên hắn!

Tiểu Bảo là đồ lừa tình!

Hắn chưa bao giờ tức giận như thế, từ khi có người bằng hữu Tiểu Bảo này hắn đều luôn vui vẻ, cảm thấy không thân thiết với ca ca cũng không sao, cảm thấy võ công không giỏi cũng không vấn đề, cảm thấy người khác xem thường hắn cũng mặc kệ, bởi vì còn có Tiểu Bảo, Tiểu Bảo luôn đối với mình tốt nhất. Chỉ có mình y. Chưa từng có người như thế! Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy bị phản bội!

Hết rồi!

Tiểu Bảo cũng không còn nữa!

Những nữ nhân kia thật ghê tởm, làm gì lại sờ Tiểu Bảo của hắn?!

Vì sao mình lại đáp ứng Tiểu Bảo ra ngoài đi ăn chứ, nếu không đi ăn, mọi chuyện vẫn tốt đẹp!

Cũng chẳng còn ai cùng đi cứu Đại Mao ca nữa!

Hắn bỏ chạy như con ruồi mất đầu, quên ráo trọi cái gì là khinh công, bước đi loạng choạng, càng nghĩ càng khó chịu, cũng chẳng biết tại sao trước mắt lại thấy mông mông lung lung.

Hắn lấy tay quệt, hóa ra là khóc rồi.

Thực mất mặt, nam nhân sao có thể khóc, phụ thân nói không thể khóc, hắn ra sức quệt nước mắt, ta còn lâu mới khóc.

Hắn chùi nước mắt rồi vẫn không thấy rõ con đường phía trước, đâm sầm vào tường, sau đó dừng lại rúc vào xó.

Kỳ thực, Tiểu Bảo ở trên giường đụng chạm lung tung mấy cô nương kia nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn Thiêm Hạ.

Bị mấy cô nương bao vây, nhìn không ra đầu gỗ này cũng có duyên với nữ nhân như vậy.

Mặc dù đơn thuần ngốc nghếch, nhưng bằng vào cái mặt này cũng có thể tìm được người vợ tử tế đi. Tiểu Bảo thầm nghĩ.

Mình chưa chắc đã tìm được, mà có khi còn chẳng tìm được.

Chạm vào bộ ngực căng tròn của cô nương, hắn chẳng thấy cảm giác gì, tim không đập nhanh hơn, cơ thể không nóng lên, một tí xíu phản ứng cũng không có. Hắn đã tìm lâu như vậy, căn bản chẳng có nữ tử nào giống được tiểu phụ thân.

Kỳ thực, đầu gỗ rất đẹp, cực kỳ đẹp, đẹp giống như Sở Lam vậy.

Ở cạnh hắn cũng rất vui vẻ, cái gì cũng sẵn lòng nói với y, mà gia hỏa kia ăn cái gì cũng khen ngon, nói không chừng nuôi bằng trấu cũng được! (Khẳng định là không được đâu =.,=)

Y muốn khai huân, nữ nhân ở bên y không có hứng, ngược lại nếu là đầu gỗ, chỉ cần hơi đụng chạm đã thấy miệng khô lưỡi đắng.

Y lại thấy mấy tiểu nương kia chạm vào Thiêm Hạ của y.

Nương a, sao còn chưa lên giường, mau dựng bình phong, để y nhìn làm gì?

Trong lòng y rất không thoải mái, y thậm chí còn không biết tay mình đang để lên cái gì, thầm nghĩ, có người cũng nhìn thấy thân thể gia hỏa kia. Làn da căng mịn, nhũ đầu phấn hồng, chân mảnh dài trắng như tuyết, thắt lưng dẻo dai…

Đau nhói, không cam lòng.

Chẳng lẽ là ghen?

Tiểu Bảo cảm thấy mình không giả bộ nổi nữa rồi.

Đúng lúc đó, y nghe thấy tiếng thét ——

Tiếng thét phẫn uất, bất lực, ưu thương, tê dại.

Là tiếng Thiêm Hạ?!

Y nhìn Tề Thiêm Hạ đẩy các cô nương vùng chạy ra ngoài, liền ngồi bật dậy, tim đập dồn dập.

Có đuổi theo không?

Có đuổi theo không?

Y biết một khi đã đuổi theo, sẽ không thể quay đầu được nữa.

Thế nhưng, còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, y đã đuổi theo rồi.

Y không dám chạy quá nhanh, theo sau đầu gỗ kia, thấy hắn giương tay áo, lảo đảo dựa vào tường ngồi thu lu, tâm như hóa thành nước.

Y nhẹ nhàng lại gần, cúi người, ngắm nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt ấy. Sau đó, ôm hắn thật chặt, thật chặt.

Thiêm Hạ đương thút thít mở mắt ra, mím môi không nói.

Hắn quyết định lần này nhất định phải giận thật lâu, Tiểu Bảo thực sự rất xấu.

Bất quá, y đuổi theo nga, còn đương khóc nhưng khóe miệng đã nhịn không được nhếch lên.

“Ngốc, ngươi đang khóc hay cười đấy hả?” Yêu chiều thở nhẹ ra.

Thiêm Hạ lầm bầm không nói gì, mặc dù khóc rất mất mặt nhưng để Tiểu Bảo nhìn thấy cũng không sao.

“Ta ——” miệng vừa hé định nói chuyện, đã bị lấp kín.

Tiểu Bảo hôn lên bờ môi y đã muốn từ lâu.

Da diết hôn.

Thiêm Hạ trợn to mắt, muốn động nhưng không động nổi.

Tiểu Bảo đang… hôn hắn?

Không phải là nên hôn nữ nhân sao?

Nhưng, ta là nam nhân a!

Bất quá, hắn không nghĩ nổi nữa!

Vị đạo của Tiểu Bảo thật dễ chịu!

Thiêm Hạ cảm thấy cả người mềm nhũn, không chút khí lực, thắt lưng bị ôm cứng, lưng tựa vào tường, hôn thật lâu thật lâu, hắn cảm thấy nóng, đầu choáng váng, mặt đỏ bừng.

Cuối cùng môi Tiểu Bảo cũng rời khỏi môi hắn. Hắn lập tức cúi gằm mặt.

Hai người không nói chuyện, chỉ có hơi thở ấm nóng hai bên quẩn quanh.

Tim Tiểu Bảo đập rất nhanh, Thiêm Hạ mỗi ngày đều ăn rất nhiều nhưng ôm vào mới hay hắn gầy đến vậy, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Chính là hắn!

Dù là nam nhân, dù là nam nhân hình dạng giống đại phụ thân, nhưng là người y thích!

“Thích không?” Y ghé sát bên tai Thiêm Hạ khẽ hỏi.

Khuôn mặt Thiêm Hạ đỏ bừng, muốn né cũng không được, cuối cùng xoay người úp luôn mặt vô tường, chỉ nhìn thấy hai vành tai hồng hồng.

Tiểu Bảo cười.

Xoay người hắn lại, còn chưa kịp nói, Thiêm Hạ lén lút nhìn y, nhắm tịt mắt, tru miệng, hôn chụt y một cái.

Bên dưới Tiểu Bảo nóng lên, cứng hơn, thẳng hướng với bên dưới của Thiêm Hạ.

Hoàn hảo, Thiêm Hạ bị chính động tác của mình làm cho sợ đang bận rụt người, dường như không phát hiện ra.

Tề Thiêm Hạ to gan như vậy sao? Tiểu Bảo sững sờ, nhịn không được sờ sờ môi mình.

Thiêm Hạ cũng không biết mình bị làm sao nữa, nhưng dù sao cũng rất thoải mái, nơi nào đó cùng nóng nóng, hắn hờn dỗi nói: “Tiểu Bảo, ngươi, ngươi không được hôn người khác…” Thanh âm cực nhỏ, cực nhẹ.

Tiểu Bảo gật đầu, gật liêntục.

Rất vui sướng. Thực sự rất vui sướng.

Hai người chỉ ôm thôi, nơi nào đó của Tiểu Bảo mặc dù có phản ứng nhưng không muốn dọa Thiêm Hạ, hơi buông lỏng, hai tay vẫn vòng ôm lấy hắn. Trong lòng sáng tỏ, không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, trái tim được lấp đầy cảm giác mỹ mãn nói không nên lời.

Thiêm Hạ chỉ thấp hơn hơn Tiểu Bảo một chút, nhưng lúc này lại giống như một người vợ nhỏ nép trong ngực trượng phu, thẹn thùng, nhưng cũng rất cao hứng, trong đầu hắn lặp đi lặp lại chỉ có một câu nói, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là của hắn.

Thời gian lẳng lặng mà triền miên, thanh âm kiều mị của tú bá đại sát phong cảnh vang lại từ đằng xa: “Hai vị công tử, không hài lòng với cô nương của chúng ta sao ——”

Thiêm Hạ nghe thấy tiếng người, cơ thể hơi rụt lại, mặt càng đỏ hơn, hắn không hiểu lắm lẽ đời nhưng vô thức cảm thấy thực xấu hổ.

Tiểu Bảo chỉ hơi quay đầu lại, tay không thu về, vẫn đặt bên eo Thiêm Hạ.

Tú bà đầu óc xử lý rất nhanh, nhìn tư thế này của hai người, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, tay che bên môi cười ngọt ngào: “Nhìn không ra hai vị thiếu gia còn có sở thích này, kỳ thực nếu hai vị không vừa mắt các cô nương, ở chỗ chúng ta tiểu quan thanh tú còn nhiều hơn nữa kìa!” Người vừa nói vừa thướt tha bước lại gần.

Tiểu Bảo nhíu mày, vừa định cự tuyệt đã thấy mấy cô nương bồi bọn họ ban nãy đang bị hai đại hán vận hắc y lùa đi, bước chân loạng choạng. Trên mặt hai tiểu cô nương đằng trước còn có dấu tay xanh tím, hiển nhiên là vừa bị đánh, hai cô nương vừa nhìn thấy y trong mắt lộ vẻ bi thương ai oán.

Không đợi y lên tiếng, Thiêm Hạ ở bên cạnh đã sớm đứng lên hỏi: “Các ngươi làm gì vậy?”

Tú bà cười nói: “Các nàng ấy đắc tội khách nhân, đương nhiên phải chịu phạt”

“Các nàng ấy không đắc tội chúng ta, mau thả các nàng!” Thiêm Hạ ghét nhất là thấy có người bị ức hiếp.

Tiểu Bảo rất ngạc nhiên, quy củ kỹ viện này thật quá nghiêm khắc, chẳng lẽ là khổ nhục kế? Liền không động thanh sắc, chỉ nhìn xem đối phương phản ứng thế nào.

Tú bà nghe những lời đó thì cười vang: “Hai vị thiếu gia thương hương tiếc ngọc a! Chỉ có điều không có luật lệ sao có quy củ, Ỷ Hương Uyển chúng ta có thể vang danh khắp Giang Bắc, đâu có dễ lừa gạt như vậy!”

Thiêm Hạ cũng không quá hiểu nàng bô lô ba la cái gì, đi về phía trước một bước: “Ức hiếp nữ tử yếu đuối là không đúng!”

Tiểu Bảo không muốn chuyện bé xé ra to liền đưa cho tú bà một tờ ngân phiếu để bà ta bỏ qua cho mấy cô nương đáng thương này.

Nhận ngân lượng rồi tú bà một bên đưa mắt ra hiệu cho mấy đại hán một bên nói: “Mấy tiểu nương này hầu hạ không chu đáo, nể mặt hai vị công tử lần này ta bỏ qua, bất quá hai vị nhất định phải cho ta cơ hội chuộc lỗi ——” nói rồi lại mời hai người vào trong sân.

Tiểu Bảo tâm trạng khó chịu, bà già này vẫn còn muốn đe dọa: “Sao, nếu chúng ta không ở lại, ngươi sẽ vẫn trừng phạt các nàng?”

Tú bà cười khúc khích không nói gì.

“Các ngươi sao không chịu nói đạo lý?” Thiêm Hạ phẫn nộ.

Tiểu Bảo cũng thực sự nổi giận nhưng muốn xem đến tột cùng có trò gì, nhếch miệng kéo Thiêm Hạ trở lại căn phòng mới rồi.

Chỉ một lát sau tạp dịch lại bưng đồ ăn và rượu vào, cực kỳ ân cần.

Sau đó trong phòng chỉ còn lại Tiểu Bảo và Thiêm Hạ.

Hai người vừa mới lần đầu hôn nhau, lớp giấy mỏng ngăn cách hai bên đã bị chọc thủng, đang khanh khanh ta ta lại bị tú bà cắt ngang, lúc này không còn người ngoài nữa, bốn mắt nhìn nhau đã đủ hưng phấn vui sướng, lại có chút xấu hổ ngượng ngùng.

Tiểu Bảo giả bộ trấn định, khẽ ho mấy tiếng, tưởng như không để mắt đến Thiêm Hạ nhưng thực ra là đang tỉ mỉ nhìn ngắm con nhà người ta từ trên xuống dưới, gương mặt Thiêm Hạ dần đỏ ửng, lúng túng nói: “Có, có cái gì hay mà nhìn”

Tiểu Bảo đã sớm vứt một tí tức giận kia lên tận chín tầng mây, vươn tay nắm lấy tay Thiêm Hạ.

Kỳ thực đã nắm tay rất nhiều lần, nhưng lần này với ngày xưa hoàn toàn bất đồng.

“Ngươi rất đẹp, Tiểu Hạ”

Cả cách gọi này dường như với ngày xưa cũng bất đồng.

Tay Thiêm Hạ bị y nắm chặt, lòng bàn tay chầm chậm ướt mồ hôi, tim cũng đập thình thịch thình thịch rất mau.

“Ngươi, người từng nói thế rồi”. Thanh âm khe khẽ, nhưng có chút gì đó hoan hỉ.

Tiểu Bảo nhìn khuôn mặt ửng đỏ của hắn, đôi mắt như làn xuân thủy lặng lẽ nhìn sang hướng khác không dám nhìn mình, trong lòng đột nhiên thông suốt ——

Trước kia nghĩ không ra, rõ ràng ngay bên cạnh, sao đến giờ mới nắm lấy?

Mà gia hỏa này, cái gì cũng mơ hồ, lại chủ động hôn mình?

Nghĩ vậy, Tiểu Bảo bất giác lại sờ lên môi mình, bất giác nhếch miệng cười, lúm đồng tiền bên má phải hằn rất sâu, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, y có thể cười ngu đến vậy?

Nhưng mà, gia hỏa này rất không hiểu sự đời, mặc dù hắn hôn mình, nhưng ai biết trong đầu y là thứ suy nghĩ gì?

Y vừa định mở miệng hỏi, tú bà đáng ghét kia đã bất ngờ dẫn một đám người vào, rất tinh quái không nói nhiều, đưa người tới rồi lập tức xoay người đi.

Tiểu Bảo tức tới nghiến răng ken két, thật muốn dẫn Thiêm Hạ dông thẳng, nhưng nghĩ đến sau khi rời khỏi, những kỹ quan này sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc lại có chút không đành lòng.

Bởi vì tiểu phụ thân Sở Liễu, lục thúc thúc Thân lão yêu đều từng lưu lạc phong trần, đối với kỹ quan trong lòng y vẫn luôn có ít nhiều thương cảm.

Đám người mới tới kia cũng rất biết điều, chỉ quỳ xuống hành lễ: “Ra mắt hai vị công tử”

Nghe thanh âm có chút quái dị kia, Tiểu Bảo nhìn kỹ, quả nhiên là tiểu quan, chẳng qua là mặc trang phục nữ tử.

“Các ngươi đứng lên đi!”

“Vâng!”

Một đám tiểu quan lả lướt đứng lên, dáng người so với nữ tử cũng rất yểu điệu, dung mạo cũng thanh tú mỹ lệ, xem ra Ỷ Hương Uyển này không giống kỹ viện bình thường.

Lúc này, Thiêm Hạ xích lại gần giọng nói rất nhỏ không chắc chắn: “Tiểu Bảo, bọn họ rất kì quái, hình như đều là nam nhân!”

Mới nhìn đã biết, Tiểu Bảo thoáng cười, tâm nói, coi như có tiến bộ.

“Này, các ngươi làm gì thế, dừng tay dừng tay!” Thiêm Hạ vội hét lên.

Tiểu Bảo nhìn sang, hóa ra tiểu quan bắt đầu tháo dây lưng.

Có lẽ đã trải qua huấn luyện, thoát y cực nhanh, không đợi Thiêm Hạ nói xong, đám nam hài đã cởi sạch sẽ, lộ ra cơ thể trắng nõn mỏng mảnh, làn da trơn mịn, ngay cả nhũ đầu cũng lớn hơn nam tử bình thường một chút, phấn nộn như có thể bóp ra nước được.

Tiểu Bảo mặc dù rành rõi hơn Thiêm Hạ nhưng cũng hiếm khi thấy cảnh này, y ngơ luôn, chỉ nghe một đám nam hài thanh âm mềm nhũn đồng thanh: “Xin chờ tuyển”

Thiêm Hạ lập tức bị dọa chết khiếp, thiên a, mấy người này là nam hay nữ a, sao cổ quái như vậy?

Hắn không phải trời sinh thích nam nhân, mặc dù lúc nãy mới hôn Tiểu Bảo, nhưng đó là Tiểu Bảo, cũng bởi Tiểu Bảo hôn hắn trước, lúc đó hắn không hề nghĩ Tiểu Bảo là nam nhân hay nữ nhân. Nhưng lúc này nhìn những tiểu quan dáng điệu mị hoặc, đầu hắn liền trắng bóc.

Bất quá màn kinh dị còn ở phía sau, những nam hài kia nói xong liền xoay người nằm úp sấp xuống mặt đất, cong mông về phía Tiểu Bảo và Thiêm Hạ.

Một đám mông trắng, ở giữa là khe hở nhỏ hơi co rút lại.

Tiểu Bảo vô thức lập tức che mắt Thiêm Hạ lại, Thiêm Hạ không hiểu: “Bọn họ làm gì vậy?”

Tiểu Bảo không nói, y hiểu, trong lòng có chút bực bội khó tả, ra lệnh: “Đứng lên, mặc đồ, hảo hảo nói chuyện!”

Các tiểu quan chẳng những không đứng lên còn bắt đầu run rẩy, một thiếu niên lớn gan nhất cũng có vẻ lớn tuổi nhất khẽ giọng nói: “Hai vị công tử chọn người vừa ý lưu lại, bằng không chúng ta…”

Không đợi hắn nói xong, nam hài gầy yếu nhất bên phải khẽ nói: “Diễm Tam, tự mình nói chuyện với khách nhân, vả miệng hai mươi cái”

Thiếu niên lớn tuổi nhất nghe thấy vậy thân thể cứng đờ, thực sự tự tát vào mặt mình, còn đếm “Một, hai, ba…”

Thiêm Hạ đẩy tay Tiểu Bảo ra, tiến lên ngăn cản thiếu niên kia, la to: “Sao ngươi ngốc thế!” Mà khi hắn nhìn rõ diện mạo thiếu niên trước mặt, vẻ mặt nhất thời thất sắc, lập tức nhìn xem vùng lông mày, lại nhấc cánh tay phải thiếu niên.

“Tiểu Bảo, hắn, hắn ——”

Tiểu Bảo thấy vẻ mặt kích động của Thiêm Hạ, trong đầu hiện lên một ý niệm, ngay lập tức nói: “Chúng ta chọn Diễm Tam này, những người khác đều lui đi!”

Các tiểu quan khác không nghi ngờ gì, lục tục rời đi, Thiêm Hạ kéo thiếu niên trên mặt đất dậy: “Đại Mao ca, Đại Mao ca, ta là Nhị Quan a, Đại Mao ca!”

Tiểu Bảo khẽ nhíu mày, sự tình có nhiều điểm kỳ quái, trước tiên vận công dò xét bên ngoài gian phòng quả thực không có người mới lại gần nhìn thiếu niên kia.

Khuôn mặt thiếu niên hơi sưng lên, hiển nhiên là mới nãy dùng lực thực sự để tự tát, hắn nhìn Thiêm Hạ đờ đẫn, trong mắt không có lấy một tia sáng vui mừng, sau đó lập tức buông rủ mi mắt.

“Công tử nhận sai người rồi, ta là Diễm Tam, đêm nay hầu hạ nhị vị”

“Đại Mao ca! Mi tâm của ngươi không có nốt ruồi son, nhưng ta vẫn nhớ, cánh tay phải của ngươi có vết bớt màu xanh đen, ta đã thấy nó, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta, ta là Tề Thiêm Hạ, nương ngươi là nhũ mẫu của ta, bà, bà tìm ngươi rất khổ cực!”

Tiểu Bảo nhìn thiếu niên khi nghe tin Cố đại nương thần tình có chút chấn động nhưng vẫn ngậm miệng như hến, y nói: “Ngươi an tâm, quanh đây không có người, chúng ta nhận ủy thác của nương ngươi tới cứu ngươi”

Bờ môi thiếu niên khẽ run run, mãi sau mới nói: “Bà khỏe chứ?”

Tiểu Bảo thầm nghĩ, tiểu quan này đích thực là Đại Mao nhi tử mất tích của Cố đại nương, nhìn tình hình này xem ra hẳn là hắn không tình nguyện đến đây.

Thiêm Hạ ôm lấy bả vai thiếu niên: “Đại Mao ca, ta chỉ biết là ngươi chắc chắn sẽ không bỏ trốn, quả nhiên ngươi bị người xấu hại. Ngươi an tâm, nhũ mẫu vẫn khỏe, chỉ là rất nhớ thương ngươi, ngươi trở về chắc chắn bà sẽ rất vui!”

Tiểu Bảo nhanh chóng kéo Thiêm Hạ rời khỏi Đại Mao, mặc dù biết hắn không có ý tứ kia nhưng cũng không cho phép hắn chạm bậy chạm bạ vào người khác!

Tuy nhiên trong lòng y hiện tại rất kinh ngạc, đầu gỗ nhà y nhìn thì ngơ ngơ, nhìn nhận người khác toàn bộ đều theo cảm tính, nhưng thực sự cảm đâu trúng đó —— hắn có cảm tình thì đó đều là người tốt, hắn không thích, đích thị là thứ chả tốt đẹp gì!

Thí dụ như Sở Tiểu Bảo y là người tốt, Đại Mao có phải hiếu tử không, Khanh Cửu kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ha ha, Tiểu Bảo không kìm được thầm cười tự đắc.

Đại Mao cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Trở về… Ta còn có thể trở về?”

Tiểu Bảo đưa quần áo cho Đại Mao, lại rót nước ấm cho hắn uống, sau đó cẩn thận hỏi hắn ngọn nguồn câu chuyện.

Đại Mao bưng tách trà nóng, bất an ngẩn người ra, không nói câu nào, Thiêm Hạ gấp muốn vò đầu bứt tai: “Đại Mao ca, ngươi không cần nói gì, giờ chúng ta cùng đi, Tiểu Bảo, chúng ta cứu hắn đi thôi!” Nói xong liền kéo Đại Mao đi.

Đại Mao đột ngột nhảy dựng lên, thần sắc kinh hoàng: “Các ngươi đi đi, cứ làm như chưa từng thấy ta, đừng nói cho nương ta hay, cứ bảo Đại Mao đã chết rồi”

Mặc dù hắn không quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt thanh tú, trang điểm cẩn thận lên cũng có một phen vị đạo, Tiểu Bảo để ý tư thế cử chỉ của hắn, chẳng còn chút nào khí độ nam nhi, hiển nhiên là đã ở đây lâu lắm. Thế nhưng hắn đang yên lành làm một người giúp việc ở dược điếm, ai lại to gan lớn mật ở phủ An Khánh này ngay dưới mũi phái Lục Hợp bắt cóc lương dân bách tính ép làm tiểu quan.

Chắc chắn không chỉ riêng Đại Mao, nói không chừng đám người vừa nãy đều bị lừa gạt từ những gia đình tử tế tới!

“Ngươi an tâm, cho dù là ai làm hại ngươi, chúng ta đều cứu ngươi, ngươi cũng đừng quên, phụ thân của Tiểu Hạ là đại hiệp Tề Gia Nghĩa!”

Đại Mao lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Ta, ta như vậy cho dù có thoát được ra ngoài cũng còn mặt mũi nào mà sống…”

Thiêm Hạ thắc mắc: “Vì sao? Chẳng phải ngươi vẫn khỏe mạnh sao, chỉ là hơi gầy một chút, sau khi ra ngoài ngươi muốn ăn gì thì ăn, cơ thể tự nhiên sẽ khôi phục trở lại! Ngươi đừng nói mấy lời nhụt chí ấy, ta, cho dù ta vô dụng, thì còn có Tiểu Bảo, còn có phụ thân ta, còn có đại ca, ngươi sợ cái gì a!”

Tiểu Bảo nghe thấy hắn xếp mình trước cha hắn thì càng đắc ý, mà nhìn tình cảnh bất lực của Đại Mao thì trong lòng lại lâm râm khó chịu.

Trước đây mặc dù biết tiểu phụ thân và lục thúc thúc ngày trẻ từng rơi vào cảnh ngộ này nhưng cũng không tận mắt chứng kiến, lại thấy bọn họ bây giờ đều sống đều rất tốt, rất hạnh phúc nên chưa từng nghĩ nhiều.

Nhưng mới rồi nhìn thấy những thiếu nam thiếu nữ bị khinh thường như vậy, y có chút hối hận vì đã vào kỹ viện phiêu tiểu nương.

Y nâng Đại Mao đang run lẩy bẩy dậy, nắm bả vai hắn, trầm giọng nói: “Ngươi xem lại chính mình đi, có còn là nam nhân không! Bị người vũ nhục nhưng đâu có thiếu một cọng lông, trong nhà ngươi còn có lão mẫu, ngươi cũng chưa vì gia đình lưu lại hương hỏa, ngươi ra ngoài không sống được, chẳng lẽ ở đây thì sống khoái hoạt?”

“Ta, ngươi thì biết cái gì, ở đây muốn chết cũng không được chết, ta, ta, đúng là không phải nam nhân đấy!” Đại Mao òa khóc, vừa mới gào hai tiếng đã kinh hãi nhận ra điều gì đó liền im bặt.

“Ngươi khóc lớn ghê ha! Nếu ngươi còn làm ra dáng điệu này nữa, nhất định ta sẽ ra ngoài nói cho thân nương ngươi hay, ngươi rốt cuộc ở đây làm cái chuyện gì!”

“Tiểu Bảo, chúng ta cứu hắn ra ngoài là được rồi, ngươi đừng bức hắn, hắn, hắn bị người ta đánh mắng, chúng ta…”

Đột nhiên Tiểu Bảo nhíu mày, che miệng Đại Mao, cũng ra hiệu cho Thiêm Hạ chớ lên tiếng.

Quả nhiên, bên ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, Đại Mao bị bịt miệng sợ xanh mặt, toàn thân run bần bật.

Tiểu Bảo ngay lập tức hiểu ra, giả bộ nói: “Ngươi hầu hạ đàn ông cũng không tệ, tiếp, hảo hảo phục vụ”. Nói xong đặt đầu Đại Mao ở hạ phúc, đưa lưng về phía cửa.

Một lát sau, kẻ nghe lén ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bỏ đi.

Lúc này Đại Mao mới dần thở chậm lại.

Thiêm Hạ xem động tác của Tiểu Bảo, nghi hoặc phần ít phần nhiều là cảm giác khó chịu, dẩu môi kéo góc áo Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo phì cười, vội kéo hai lúa này qua, nháy mắt với hắn.

Chẳng hiểu gì mà vẫn cứ ghen.

Dần dần Đại Mao cũng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt kiên định hơn, kể lại toàn bộ câu chuyện.

Kỳ thực hắn nói cũng không rõ ràng lắm, chỉ là một năm trước, hắn sắp học thành xuất sư, buổi tối ở sân sau dược điếm sao thuốc, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, tỉnh lại đã ở chỗ này rồi.

Cùng bị bắt tới đây nam đồng có mà thiếu nữ cũng có, hắn xem như lớn tuổi nhất nhưng dung mạo cũng không quá trưởng thành, hắn được sắp xếp tiếp đãi khách nhân ở viện này, nếu không hảo hảo hầu hạ sau khi trở về sẽ bị chỉnh cho sống không bằng chết.

Ban đầu hắn cũng muốn chạy trốn nhưng nhìn thấy kết cục của người đào tẩu bị bắt lại hắn chẳng còn dám, huống chi bị làm nhục thế này có ra ngoài cũng chẳng còn mặt mũi sống tiếp.

Đại Mao nói chuyện rất rối rắm nhưng Tiểu Bảo cũng đủ hiểu, xem ra Đại Mao ở bên ngoài hầu hạ khách nhân vẫn tính là may mắn, còn có những người chẳng biết đã bị đưa đi làm gì, sợ rằng Ỷ Hương Uyển này tột ác tày trời, không biết đã hãm hại bao nhiêu nam nữ con nhà lành.

Thiêm Hạ thì triệt để mê mang, trong đầu suy nghĩ, nếu Đại Mao chỉ hầu hạ khách nhân thì sao phải cởi y phục? Còn ăn mặc như nữ tử nữa chứ?

Kỹ viện này rõ ràng có nữ tử a, Đại Mao cũng không phải xinh đẹp lắm, tại sao hắn phải phẫn nữ trang?

Còn có một đám người cong mông, thật kỳ quái!

Thế là thế nào!

Tiểu Bảo tâm tư linh mẫn suy xét nhanh nhạy, ngày hôm nay giang hồ cũng coi như là yên ổn, ở phủ An Khánh bắt người còn ngang nhiên ném vào kỹ viện bắt hầu hạ khách nhân, đây tuyệt đối chẳng phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Vả lại phủ An Khánh là nơi đặt tổng đàn của phái Lục Hợp, chẳng nhẽ bang chủ Sa Lĩnh Tây gì gì đó lại hoàn toàn không biết?

Nếu như thực sự có dính dáng đến bạch đạo, sự tình càng thêm phức tạp, thân phận mình nhạy cảm, nhất định phải xử lý cẩn thận.