"Ừ!"
Chu Tước đứng lại: "Tiền của Hồng Đằng Bang, chúng ta chỉ mới lấy được một nửa, nửa còn lại đều đã bị Thân Đồ gia mang đi. Dựa theo tình báo có được, hiện tại bọn họ đang ở trong nhà của thị trưởng."
Tin tức bất ngờ này làm cho Hoa Vũ có chút sửng sốt.
"Vậy, không phải vừa rồi tôi đã gây ra phiền phức sao?"
Chu Tước lắc đầu: "Vốn chính là kẻ thủ của cô, mà đã là kẻ thù thì không có chuyện phiền phức hay không phiền phức. Không phải cô chết thì chính là cô ta chết."
Dựa vào mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người họ ban nãy cùng với thái độ căm phẫn của Hoa Vũ dành cho cái người tên Hoa Tình kia, người có mắt đều nhìn ra mâu thuẫn giữa hai người bọn họ không hề đơn giản, không phải chỉ dừng ở việc tranh chấp một chiếc vòng tay. Mà giống như từ khi sinh ra hai người họ đã được định sẵn là kẻ thủ của đối phương, trong hai người chỉ có một người có thể sống sót.
Trên cương vị là một người đi trước, từng trải có nhiều kinh nghiệm, Chu Tước nhàn nhạt khuyên bảo: "Có một số thời điểm, có một số việc, nếu đã biết đối phương là kẻ thủ thì ngả bài sớm ngày nào tốt ngày đó."
Khi hai người đang nói chuyện thì Bạch Hổ lái xe tới.
Vừa xuống xe, Bạch Hổ đã thở hồng hộc, lấy tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn về phía Hoa Vũ và Chu Tước đang đứng trước cửa tiệm ăn.
Chu Tước cũng nhìn thấy Bạch Hổ, cô vội vàng bước tới.
"Trên núi xảy ra chuyện?"
Bạch Hổ lắc đầu nhưng vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn ta cau chặt mày khiến cho vết sẹo dài trên mặt cũng nhăn lại theo, trông vô cùng dữ tợn.
Hắn ta nói: "Cửu Âm chết rồi!"
Chu Tước bất ngờ: "Chết rồi?"
Nhìn nét mặt của Chu Tước, Bạch Hổ liền đoán được cô đang nghĩ gì nên nhanh chóng giải thích: "Giữa trưa hôm nay, người của Cửu gia mang tiền tới chuộc, ngỏ ý muốn gặp lão đại. Nhưng bọn họ đợi nửa ngày lại không thấy người đâu nên có chút bất mãn. Hơn nữa lần này Cửu gia còn đưa theo một nhân vật rất lợi hại. Người kia sai người giao tiền chuộc, sau đó ở trên núi của chúng ta, trước mặt tất cả các huynh đệ của chúng ta, ra lệnh gϊếŧ chết Cửu Âm và hơn hai mươi binh lính bị bắt giữ."
Nói đến đây, Bạch Hổ ngừng lại một lát, rồi bồi thêm một câu.
"Cửu Âm bị chặt đầu, rồi bị ném cho chó săn ăn."
Nếu không muốn cứu thì có thể không giao tiền.
Nhưng người này lại trả tiền chuộc, sau đó lại gϊếŧ chết bọn họ trên núi của bọn cô.
Trong cái thời buổi loạn lạc này, người có thể làm ra loại chuyện điên rồ này cũng không nhiều lắm.
Bạch Hổ gãi đầu: "Cô nói hắn ta có ý gì? Sao ta lại không hiểu thế?"
Chu Tước cụp mắt.
"Thị uy." Cô lạnh nhạt phun ra hai chữ, rồi ngẩng đầu hỏi, "Nhân vật quan trọng anh vừa nói là ai?"
Đang nói chuyện, bỗng có tiếng còi xe từ xa vang lên.
Một chiếc xe đặc chế màu đen dừng lại trước cửa tiệm ăn nho nhỏ.
Tài xế vội vàng xuống xe, cẩn thận mở cửa xe sau ra.
Người trong xe bước xuống.
Trên người mặc một bộ tây trang màu trắng, dáng vẻ ôn tồn nho nhã, lễ độ. Đây là một người đàn ông, tóc hơi dài, tóc mái được cột lại thành một chùm nhỏ. Theo động tác của người đàn ông, tóc của anh ta đong đưa qua lại.
Người này lớn lên rất đẹp, đuôi mắt hơi nhếch, ánh mắt sắc bén được che dấu dưới khuôn mặt ngây thơ kia.
Hắn ta đội một chiếc mũ quân đội, cả người toát ra hơi thở, khí chất của một quý công tử mới từ nước ngoài trở về.
Ánh mắt của Bạch Hổ lập tức dừng lại trên người người đàn ông.
Đợi một lát sau hắn ta mới mở miệng trả lời câu hỏi của Chu Tước.
"Cửu Sơn."