Bóng đêm bao trùm cả không gian, sương mù giăng kín khắp núi rừng, đèn xe bật lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Gần chân núi, tiếng súng vang vọng hết đợt này đến đợt khác.
Không biết qua bao lâu tiếng súng mới ngừng hẳn.
Đi lại gần, chỉ thấy chỗ đó có một đám người đang vây quanh. Ai nấy đều mặc quân phục trắng tinh, tay cầm súng, bộ dáng này rõ ràng là đã được huấn luyện nghiêm khắc.
Thật lâu sau, sau lưng binh lính truyền đến tiếng cười của một người phụ nữ: "Không hổ là thiếu tướng quân của Thân Đồ gia, ở trong tình huống bị bao vây mà vẫn có thể gϊếŧ nhiều người của tôi như vậy, hơn nữa còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở nơi này, thật bội phục, bội phục."
Người phụ nữ kia cũng mặc quân phục màu trắng chỉ là cô ta không mặc quần mà mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, chân đi quân ủng, đầu đội một cái mũ dạ màu đen.
Người phụ nữ kia vừa thưởng thức khẩu súng lục tinh xảo trong tay vừa đi ngang qua binh lính, vào sâu trong vòng vây.
Hiển nhiên, cô ta chính là trưởng quan của nhóm người này.
Nếu xét riêng về diện mạo thì cô ta đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quyến rũ chết người. Cộng thêm lệ chí nơi khéo mắt càng làm tăng vẻ vũ mị độc nhất của cô ta.
Tầm mắt của cô ta đảo nhanh qua thi thể nằm trên đất, sau đó dừng lại trên người đàn ông đang bị bao vây trong chiếc xe màu đen trước mặt.
Vẻ mặt người đàn ông vô cảm, lạnh nhạt, một chữ cũng không nói.
Tầm mắt của cô ta lại rơi xuống cánh tay của người đàn ông.
Chỗ đó đã bị một viên đạn sượt qua làm trầy da, còn đang chảy máu không ngừng.
Trong mắt người phụ nữ hiện lên tinh quang, ý cười trên mặt gia tăng: "Có lẽ thiếu tướng quân cũng không biết tôi là ai, vậy cho tôi tự phép giới thiệu, tôi tên Cửu Âm." Nói xong, cô ta hơi ngừng lại, cố tình làm cho giọng nói của mình mị hoặc hơn một chút, "Đêm nay, tôi là người phụ nữ của ngài."
Giọng nói nhẹ nhàng mới dứt, đôi môi lúc đóng lúc mở, rõ ràng cô ta không hề làm thêm bất cứ động tác nào khác nhưng trong từng cử chỉ đều phát ra một loại dụ hoặc mê người.
Người bên cạnh nghe vậy hơi cau mày, sau đó mở miệng nhắc nhở: "Cửu Âm tiểu thư, thiếu tướng chỉ cần ngài đưa người về."
Cửu Âm há miệng thở dốc, rêи ɾỉ một tiếng: "A..., phải không?"
[Bùm!]
Tên phó tướng có lòng tốt kia ngã xuống đất, nháy mắt đã mất đi sinh mạng.
Người phụ nữ cúi đầu, nghịch nghịch súng lục: "Người là ta bắt, muốn chơi thế nào là quyền của ta." Nói xong, cô ta lại ngẩng đầu. Đúng là, càng nhìn gương mặt của Thân Đồ Mạc, lòng chiếm hữu của cô ta càng tăng cao.
Chưa từng có một người đàn ông nào có sức hút lớn như thế với cô ta.
Người phụ nữ cười khẽ một tiếng, nhìn Thân Đồ Mạc, nói: "Thiếu tướng quân đã đến thành phố Xương Lâm nhiều ngày như vậy, bình thường luôn có người đi theo bảo vệ. Sao hôm nay chỉ mang theo một tài xế đến đây thế?"
Từ đầu tới cuối, Thân Đồ Mạc hoàn toàn không nói một chữ.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, chỉ cần đi xa vài bước thì cái gì ở phía sau cũng không thấy rõ.
Lúc này, bỗng nhiên có đèn xe từ nơi xa chiếu tới
Sau đó là tiếng còi xe vang lên.
Ở thời điểm này, còn tại đỉnh núi này...
Suy nghĩ một chút, Cửu Âm lại nhìn về phía chiếc xe đen đang đến gần mình.
Đến khi khoảng cách chỉ còn lại ba mét thì chiếc xe bỗng ngừng lại.
Cửa xe mở ra.
Một thiếu niên dáng người cao gầy bước xuống, đứng trước xe.
[Xoẹt] thiếu niên dùng một que diêm châm lửa, bỏ điếu thuốc vào miệng.
Giọng điệu nhàn nhạt: "Chặn đường, có biết không?"
...
Ôi giời ơi! Bớ làng nước ơi! Có người muốn cướp dạ minh châu của Nhiễm tỷ kìa!
...
Thế nào là nụ cười tỏa nắng!? Thế nào là nụ cười có thể xoa dịu mọi nỗi buồn? Đến khi gặp được anh, em mới biết mọi định nghĩa đều là vô nghĩa. (Đừng hiểu nhầm là tui đang rắc cẩu lương cho mọi người nhé, tui chỉ đang nhắc đến idol của tui, động lực của tui thui.)