Hoa Vũ có hơi ủy khuất nhưng nghĩ một hồi lại không biết bản thân đang ủy khuất vì điều gì?
Cô có tư cách gì mà ủy khuất.
Ân nhân cứu mạng cô, dù ân nhân là con trai hay con gái cô cũng không có tư cách quản.
Nghĩ thế, sự mất mát trong lòng Hoa Vũ tiêu tán đi không ít.
Lúc này, Nam Nhiễm ngồi trong bồn tắm, uống hết bát canh gà mới được mang vào.
Cô dựa lưng vào thành bồn, cần cổ trắng nõn bị hơi nước nóng làm cho phiếm hồng.
Tay phải của cô vẫn còn đang băng bó, đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng.
Hoa Vũ nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của cô. Trước kia, sợ bản thân để lộ ra tâm tư của mình nên tuy có hơi lo lắng nhưng cô vẫn không dám nói gì. Còn hiện tại, đã biết ân nhân là một cô gái, đương nhiên cô phải chăm sóc ân nhân thật tốt.
Không có ân nhân thì sẽ không có cô của hiện tại.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cô, không phản bác chỉ há miệng chờ cô phục vụ.
Cảm giác không cần phải tự mình động thủ mà vẫn có ăn, thật sự quá suиɠ sướиɠ.
Ngoài cửa, Chu Tước nghe tường tận cuộc đối thoại ở bên trong xong mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may lần này lão đại cứu được người tốt, không có lấy oán trả ơn.
Nên biết, trước đây tám người lão đại đã cứu, trong đó cũng có một người được lão đại chấp nhận cho phép ở lại. Cô gái kia quỳ trên đất đau khổ van xin, một vừa hai phải muốn đi theo hầu hạ lão đại. Thấy thái độ thành khẩn của cô ta, lão đại cũng không nói thêm gì nữa.
Tất cả mọi người đều không hề phát hiện cô ta thích lão đại, đều một mực cho rằng cô ta muốn báo ân.
Tận đến khi cô ta càng lún càng sâu, thừa dịp lão đại ngủ mà vào nhà lão đại, sau đó chỉ mặc mỗi một cái yếm rồi bò lên giường của lão đại.
Khi đó cô ta mới phát hiện lão đại là một cô gái.
Cô ta thẹn quá thành giận, một mực nhận định là lão đại cố ý muốn làm cô ta nhục nhã, vì thế đã xuống núi ngay trong đem, ba tháng sau thì trở thành áp trại phu nhân của một ngọn núi khác, rồi cấu kết với mấy tên thổ phỉ ở gần đó tấn công bọn họ.
Từ sau chuyện đó, Chu Tước đều luôn ở trong tâm thế đề phòng.
Nhưng Hoa Vũ này thì khác, tay nghề nấu ăn của cô ấy thật sự rất tốt, xem ra đã nắm chặt dạ dày của lão đại rồi.
Lúc Chu Tước đứng trước cửa suy nghĩ thì Nam Nhiễm cũng đã tắm rửa xong, đang đi ra.
Một thân nam trang, chỉnh tề đứng đắn.
Chu Tước chủ động mở miệng: "Lão đại."
Nam Nhiễm bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt cô: "Có việc?"
Chu Tước gật đầu, sau đó đưa cho Nam Nhiễm một phần báo cáo.
"Theo như tin tức mới nhất nhận được thì Cửu gia, một trong ba thế lực quân phiệt lớn nhất cũng cho người tới thành phố Xương Lâm. Nhìn hành động này của họ có lẽ muốn phân thắng bại với Thân Đồ gia ở thành phố Xương Lâm."
Nam Nhiễm ném báo cáo trong tay cho Chu Tước, tỏ vẻ bản thân đã biết.
Chu Tước lạnh nhạt hỏi: "Lão đại, cô định giúp Cửu gia sao?"
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật: "Không có ý định."
Chu Tước do dự: "Nhưng quan hệ giữa ngài và Thân Đồ gia hình như không được tốt lắm."
Lúc nói chuyện Chu Tước còn ngước mắt nhìn bàn tay phải đã được băng bó tốt của Nam Nhiễm.
Người ta cũng đã bẻ gãy tay của lão đại, lão đại còn không có ý định động thủ trả thù?
Chuyện này không giống tác phong thường ngày của lão đại.
Nhắc tới Thân Đồ gia, Nam Nhiễm lại nhớ tới dạ minh châu.
"Đi, đi ra ngoài một chuyến."
Chu Tước thấy lão đại đột nhiên nói như vậy, ngước mắt nhìn sắc trời đen kịt ở bên ngoài.
"Đi đâu?"
Nhưng Nam Nhiễm lại không trả lời cô.
...