[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 540: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (7)




Hoa Vũ bị Thanh Long kéo vào trong, nhịn không được quay đầu lại nhìn Nam Nhiễm, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy sẽ không có việc gì chứ?"

Thanh Long nhàn nhạt đáp: "Cô có chết thì ngài ấy cũng không bị sao."

Hoa Vũ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đi thẳng vào bên trong.

Bên ngoài Dạ Túy Nhân.

Không biết người tới là ai nhưng trận thế này đúng là thanh to thế lớn.

Tất cả đèn xe đều chiếu thẳng vào người Nam Nhiễm.

Đợt ánh sáng này làm cả người Nam Nhiễm hiện ra rõ ràng trong tầm nhìn của đối phương, nhưng ngược lại, Nam Nhiễm lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Bầu không khí yên lặng này cũng không duy trì lâu.

Được một lúc thì có một người đàn ông mặc âu phục màu đen bước xuống xe, giọng nói ôn hòa: "Ngài là Nam Nhiễm?"

Người nọ nhìn qua thì ôn hòa, trên mặt đeo một cái mắt kính, dáng vẻ trông vô cùng lịch sự nhã nhặn. Đến ngay cả giọng nói của hắn cũng làm cho người ta có cảm giác vô hại, trầm ổn.


Hai tay Nam Nhiễm đút trong túi, cô im lặng không trả lời, vẻ mặt hờ hừng, trong giọng nói lộ ra tia nghi ngờ: "Anh là ai?"

Người nọ ôn hòa mở miệng: "Tôi là Bạch Trạch, lệ thuộc quân phiệt Thân Đồ gia."

Vừa nói, hắn vừa bước lên trước hai bước để Nam Nhiễm nhìn thấy hắn rõ nhất có thể. Nói xong, hắn thi lễ với cô, tỏ vẻ tôn kính.

Một người như Nam Nhiễm, trong vòng ba năm ngắn ngủi có thể quét ngang mọi thế lực ở thành phố Xương Lâm, khiến tất cả phải quy phục bản thân, xác thật là người mà hắn nên khom lưng cúi chào.

Ánh mắt Bạch Trạch ôn hòa, lại lần nữa dò hỏi: "Ngài chính là Nam Nhiễm?"

Nam Nhiễm chậm rãi đáp: "Ừ!"

Bạch Trạch ôn hòa gật đầu: "Nam Nhiễm công tử, xin lỗi." Dứt lời, hắn vẫy tay một cái. Binh lính xung quanh động tác nhất chí hướng súng về phía cô.


Mục tiêu rất rõ ràng, chính là muốn gϊếŧ chết cô ngay tại đây, không hề có ý định tha cho cô.

Nhưng thời điểm khi Bạch Trạch sắp sửa nói câu tiếp theo.

[Cạch!] một tiếng.

Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông bước xuống xe.

Anh mặc quân trang, chân đi quân ủng, mỗi nút áo đều chỉnh chu thẳng tắp, không hề lệch một phân.

Trên người anh choàng một cái áo màu đen, toàn thân tản ra hơi thở lạnh nhạt xa cách, anh từng bước từng bước đi về phía Nam Nhiễm.

Hoàn toàn khác xa so với một người không xương như Nam Nhiễm, mỗi bước đi của anh đều mang đến cho người ta cảm giác áp lực, giống như mỗi khớp xương trên người anh đều giống như bản thân anh, vô cùng có tính công kích.

Bạch Trạch sững sờ, chớp mắt một cái, rồi giơ tay lên ra hiệu dừng lại.

Binh lính đồng loạt thu súng về.


Đèn xe ở sau lưng chiếu rọi từng chỗ người đàn ông bước qua. Dáng người của anh cũng dần dần lộ rõ trước tầm mắt của Nam Nhiễm.

Chỉ là anh bỗng dưng dừng lại.

Bóng tối che khuất mặt anh, cũng che đi cảm cảm xúc trên mặt anh.

Sương mù trắng xóa làm cả người anh nhìn qua càng thêm thần bí mông lung.

Chỉ thấy yết hầu của anh di chuyển lên xuống, giọng điệu lạnh lùng đến tận xương tủy vang lên: "Có phải chúng ta từng gặp nhau không?"

Bạch Trạch đứng bên cạnh có chút bất ngờ, không nghĩ tới thiếu tướng quân sẽ chủ động bắt nối quan hệ với người khác.

Nam Nhiễm nhìn anh một lát, có hơi hoảng hốt, cô tìm dạ minh châu ba năm, không ngờ hiện tại hắn mới xuất hiện.

Hai tay Nam Nhiễm đút trong túi, bộ dáng lười biếng, cô chậm rãi bước từng bước một đến trước mặt người đàn ông.
Cuối cùng cũng thấy rõ được dung mạo của anh.

Dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh.

Nam Nhiễm nhìn anh, càng lúc càng đến gần anh hơn.

Khoảng cách giữa hai người lúc này đã rất gần, tựa hồ chỉ một giây nữa thôi hai người sẽ dán sát vào nhau.

Nam Nhiễm nói: "Dạ minh châu, có phải anh vẫn nhận ra em không?" 

Vị diện trước, dạ minh châu nhớ rõ cô là ai, nhìn dáng vẻ này hình như cũng giống thế.