Nam Nhiễm giơ tay định sờ cánh tay của anh, nhưng kết quả lại bị Hoắc Ngôn giữ chặt lấy.
Anh lạnh giọng nói: "Nói em chỉ thích anh."
Trán dựa trán, nhìn đôi môi gần sát mặc lúc đóng lúc mở. Nam Nhiễm nghe một hồi, hai mắt chớp chớp vài cái, không biết tại sao lại giống như phát hiện ra một địa lục mới, chung quanh đều vô cùng an tĩnh.
Cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của mình.
Bản thân dường như có thể cảm giác được dòng máu ấm chảy xuôi trong thân thể.
Rõ ràng là dạ minh châu lạnh băng nhưng hiện tại lại mang đến cho người ta cảm giác nóng phỏng tay.
Cô ngơ ngắc nhìn anh, hai lỗ tai bị ù, cái gì cũng không nghe được, chỉ thấy môi của anh lúc đóng lúc mở nhưng một chữ cũng không nghe thấy.
Hơn nữa nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh, giống như chỉ một giây nữa thôi nó sẽ phá thân ra ngoài, khiến cô cảm thấy có hơi đau.
"Ưm?"
Hoắc Ngôn thấy khuôn mặt cô đỏ ửng, hai con ngươi ngập nước nhìn chằm chằm hắn giống như giây tiếp theo cô sẽ lập tức òa khóc.
Anh không nghĩ cô gái mình thích sẽ là kiểu cô nương biết cái gì gọi là thẹn thùng.
Vì thế cô hơi cau mày, giơ tay đặt lên trán của cô.
"Phát sốt?"
Nam Nhiễm dựa người vào cửa, không chút phản ứng, cả người yếu ớt không dùng lực được.
Hoắc Ngôn khom lưng, bế cả người cô lên đi về phía sô pha.
Anh đặt Nam Nhiễm xuống sô pha, cách cô rất gần, cẩn thận dò hỏi: "Không khỏe chỗ nào?" Hoắc Ngôn của hiện tại không còn dáng vẻ lãnh đạm khó chịu như vừa rồi nữa. Giọng nói cũng rất nhẹ giống như nếu anh nói chuyện lớn tiếng một chút sẽ làm cô bị thương.
Tiểu Hắc Long cũng ngây ngẩn cả người.
[ký chủ, cô không có mắc bệnh gì cả, chỉ là tim đập hơi nhanh thôi.]
Nam Nhiễm ngồi trên sô pha, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.
Vừa mới ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Hoắc Ngôn.
Không biết tại sao bỗng nhiên cô cảm thấy có chút khát nước.
Nam Nhiễm đứng lên định đi vào bếp lấy nước uống nhưng vừa động đậy đã bị Hoắc Ngôn giữ chặt, ép ngồi xuống sô pha.
Anh cau mày càng lúc càng chặt: "Đau ở đâu?"
Anh hỏi lại một lần nữa.
Nam Nhiễm: "Không đau."
Hoắc Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, không giống như đang diễn.
Hai mày cau chặt dần dần thả ra, sau đó ôm chặt Nam Nhiễm vào lòng.
Nam Nhiễm nghĩ đến những gì hệ thống mới nói, ghen...
"Tại sao lại ăn dấm của em trai em?"
Cô vừa hỏi vừa giơ tay sờ soạng cả người Hoắc Ngôn. Sờ từ cơ bụng đến ngực sau đó là sờ đến cánh tay, cảm thấy hình như cả người hắn lại biến lạnh như bình thường, cũng không tệ lắm, thật thoải mãi.
Nam Nhiễm chép chép miệng: "Ừ, mấy ngày trước thấy nó khó chịu nên mới đổ hết kem vào trong miệng nó. Anh cũng muốn em làm thế với anh?"
Vừa nói cô vừa ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn.
Nếu dạ minh châu ăn kem nhiều, có khi nào sẽ biến thành một viên dạ minh châu ướp lạnh không?
Cái suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu cô... chậc chậc, khả năng cũng khá cao.
Trong khi cô đang suy nghĩ đắn đo thì Hoắc Ngôn bỗng dưng thả tay cô ra, lấy một quyển vở và một cây bút từ trong ngăn kéo ra.
Nam Nhiễm nhìn động tác của anh, có chút khó hiểu.
"Làm gì?"
"Ký tên."
Anh nhàn nhạt đáp.
Nói xong, anh còn ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm rồi bồi thêm một câu.
"Đứa em trai này của em, không tệ."
Dứt lời, xoẹt xoẹt vài cái ký lên giấy.
Thời gian an nhàn hiếm có của Nam Nhiễm bị một cuộc điện thoại chấm dứt.
Lúc ấy, cô đang cân nhắc phải làm thế nào mới được đắp chăn ngủ chung một cách đơn thuần với dạ minh châu.