Hoắc Ngôn đi đến trước mặt Nam Nhiễm, nắm lấy tay của cô, kéo cô đi về phía xe đang đậu.
Đợi đến khi ngồi yên trong xe, đồng chí Nam Nhiễm lại muốn ôm chặt lấy Hoắc Ngôn để hạ nhiệt độ. Nhưng đáng tiếc, còn chưa kịp ôm lấy đã bị một ngón tay ấn vào trán, đẩy cô ra xa.
Từ trước đến giờ, Hoắc Ngôn đều là người kiệm lời, hiếm khi chủ động mở lời, chỉ nghe anh lạnh giọng nói: "Em không ở cùng Cố bảo bối của em?"
Nam Nhiễm mới nghe đến cái tên 'Cố bảo bối', trái tim lại đau đớn như bị thứ gì đó bóp nát.
Cô theo bản năng giơ tay lên xoa ngực mình vài cái.
Hệ thống nhỏ giọng giải thích: [ký chủ, vì chấp niệm của nguyên thân với Cố Nguyên Kiệt quá sâu nên thân thể này vẫn còn sót lại một ít cảm xúc của nguyên thân với hắn ta. Vì thế mới xảy ra tình trạng cô vô duyên vô cớ đau khổ vì hắn ta.]
Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, cảm xúc của nguyên thân đã hoàn toàn biến mất, sau này cô không cần vì Cố Nguyên Kiệt mà đau khổ nữa.] Hệ thống mới nói xong, Nam Nhiễm liền cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Vừa ngẩng đầu, hai mắt của Nam Nhiễm lập tức đối diện với đôi mắt phượng của Hoắc Ngôn.
Vẻ mặt Hoắc Ngon lạnh băng, không chút biểu cảm, hai hàng lông mi dài đen nhánh rũ xuống che khuất cảm xúc nới đáy mắt.
Chỉ nghe anh lạnh giọng nói: "Xem ra em rất thích cái tên Cố bảo bối kia. Thích đến mức vừa nghe đến tên của anh ta, trái tim em liền đau."
Anh nói đến đây, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười trào phúng.
"Có phải đã hối hận khi ở cùng anh đêm qua không?"
Nam Nhiễm giơ tay lên, đôi môi phấn hồng lúc đóng lúc mở.
"Em..." Nhưng mới nói được nửa chữ, đã bị Hoắc Ngôn cắt ngang, nói: "Dừng xe."
Xe đang chạy băng băng trên đường lập tức dừng lại, [cạch], cửa xe mở ra.
Ba giây sau, Nam Nhiễm đứng trên đường cái, [rầm], cửa xe đóng lại, chiếc xe màu đen đạp ga phóng đi chỉ chừa lại một làn khói mù mịt.
Nam Nhiễm đứng tại chỗ sững sờ chớp mắt một cái mới hiểu được, cô thế mà bị dạ minh châu vứt bỏ. Nhận thức này khiến Nam Nhiễm tức đến ngơ người, chỉ biết đứng ở ven đường nhìn đèn giao thông.
Trên người cô vẫn còn khoác áo khoác đồng phục của Hoắc Ngôn.
Qua khoảng năm phút sau, Nam Nhiễm mới phát hiện bản thân đang ở tiểu khu của mình.
Nghĩ đến đây, cô nắm chặt tay, nhịn không được đấm một phát lên tường.
Dạ minh châu thật khó hiểu!
Nam Nhiễm tức đến nghẹn phổi.
Bên kia, tuy trước khi đi Hoắc Ngôn không nói lời nào nhưng hình như anh cũng đang tức giận.
Vì thế, dù đã ba ngày trôi qua nhưng không có ai chủ động liên hệ với người còn lại, không khí giữa hai người bọn họ cứ ở trạng thái giằng co, đầy áp lực.
Nam Nhiễm vẫn trước sau như một, đến thời gian thì phát sóng trực tiếp, có tiết học thì lên trường, thời gian còn lại thì về nhà ngủ. Hình như việc chiến tranh lạnh với dạ minh châu không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn với cô.
Giữa trưa, ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp tràn ngập muôn nơi, thời tiết khá đẹp.
Nam Nhiễm ở trong căn hộ của mình nhưng lại không bật bất kỳ cái điều hòa nào.
Hiện tại, tuy đã vào thu nhưng nhiệt độ buổi trưa vẫn rất cao, thời tiết khá nóng nực.
Nam Nhiễm dựa người vào ghế sô pha, hai mắt nhắm chặt giống như đang ngủ say, không biết qua bao lâu, hai hàng lông mi đen dài của cô đột nhiên hơi run lên.
Cô mở mắt, bàn tay mảnh khảnh giữ chặt tiểu hắc cầu rồi dùng sức xoa nắn nó, làm tiểu hắc cầu phát ra âm thanh nức nở, trông vô cùng đáng thương.
Bất quá, càng như thế thì chủ nhân của nó lại càng xoa nắn nó một cách tàn nhẫn hơn.
Tiểu hắc cầu muốn khóc lớn.
Vì sao chủ nhân của nó lại biến thành cái dạng này? Nó nhớ nó chưa từng chọc chủ nhân tức giận mà.
Xoa nắn được nửa ngày, Nam Nhiễm lại nhắm mắt, xoay người thì thầm một câu: "Dạ minh châu đúng là tên vương bát đản." Dứt lời, cô liền ném tiểu hắc cầu sang một bên.