Trong khi các thành viên trong đội sôi nổi thảo luận thì Hoắc Ngôn đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong nhà Trương Vũ Huyên.
Nam Nhiễm và Trương Đóa Đóa mới đi vào nhà đã nhìn thấy đồ đạc bị quăng tứ tung trên đất, cả hai cùng nhìn về phía phát ra tiếng khóc nức nở. Chỉ thấy trong phòng khách, Trương Vũ Huyên mặc một bộ đồ ngủ hai dây màu trắng nằm cuộn tròn trên sô pha, hai mắt vì khóc quá nhiều mà sưng húp, đỏ bừng.
Thời điểm nhìn thấy Nam Nhiễm đến, Trương Vũ Huyên giống như tìm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Tiểu Nhiễm! Cậu nhất định phải cứu tớ!"
Hai mắt Trương Vũ Huyên đỏ bừng, nước mắt trên mặt còn chưa khô, dáng vẻ vô cùng đáng thương, chân bước nhanh tới trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm đánh giá cả phòng một lượt, há miệng thở dốc, giọng điệu khàn khàn: "Người đâu?" Khi nói chuyện, cô cầm ghế dựa ở bên cạnh qua, ngồi xuống.
Nhưng còn chưa động được vào người cô đã nghe Nam Nhiễm khàn khàn nói: "Tôi không có tiền."
Trương Vũ Huyên càng khóc lớn hơn: "Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Nhiễm, tất cả những chuyện này đều là vì cậu." Đang nói thì Cố Nguyên Kiệt vội vã chạy tới.
Vẻ mặt nôn nóng, sau khi nhìn thấy Nam Nhiễm, hắn ta vội vàng nói: "Tiểu Nhiễm, anh nghe nói Vũ Huyên đã xảy ra chuyện."
Cố Nguyên Kiệt đứng đó, nhìn Trương Vũ Huyên nước mắt đầy mặt, thở dài một hơi, vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Nhiễm, em định làm thế nào?"
Nam Nhiễm ngồi trên ghế, bởi vì trước đó nghỉ ngơi không đủ nên có chút ngây ngốc, mí mắt buông xuống, dáng vẻ trông vô cùng lười nhác.
Hai mắt Trương Vũ Huyên đỏ ửng: "Bọn chúng nói cho tớ thời gian ba ngày để chuẩn bị tiền, nếu sau thời gian đó mà không giao tiền thì chúng sẽ khiến tớ thân bại danh liệt."
Cố Nguyên Kiệt duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt Trương Vũ Huyên, tiếp tục thở dài: "Yên tâm, em là bạn của bọn anh, anh và Tiểu Nhiễm nhất định sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra." Dứt lời, Cố Nguyên Kiệt bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Nam Nhiễm, tựa hồ có chút do dự, nói: "Tiểu Nhiễm, tiền của anh đều đầu tư vào hạng mục, tạm thời không thể lấy ra được số tiền lớn như thế. Nhà Vũ Huyên tuy có tiền nhưng nếu để cha mẹ cô ấy biết chuyện này, cha mẹ cô ấy nhất định sẽ đánh chết cô ấy. Hay là em chi tiền ra trước. Đợi chuyện này lắng xuống, tiền đầu tư của anh có thể quay vòng, anh sẽ lập tức trả cho em, như vậy có được không?"
"Không có tiền."
Cố Nguyên Kiệt lập tức nói: "Anh có quen biết một người bạn, cậu ấy có thể cho chúng ta vay tiền nhưng lãi suất có hơi cao một chút."
Nam Nhiễm ngước mắt nhìn hắn ta, không nói chuyện.
Cố Nguyên Kiệt giơ tay nắm lấy tay Nam Nhiễm, hai mắt chân thành: "Không lẽ em không tin anh sao? Hơn nữa, nếu chúng ta mặc kệ Vũ Huyên, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cô ấy bị thân bại danh liệt sao?"
Nam Nhiễm vô cảm không có ý kiến.
Cố Nguyên Kiệt lại thành khẩn nói: "Nếu vay tiền của người bạn kia thì không cần thế chấp bất động sản nhưng anh ta lại muốn một vài bức ảnh tư mật. Nhưng em yên tâm chỉ cần chúng ta trả tiền đúng hạn, anh ta sẽ trả lại ảnh cho em. Đây chỉ là một loại thế chấp khác thôi."
Trương Đóa Đóa đứng bên cạnh, nghe xong nhịn không được đánh giá Cố Nguyên Kiệt từ trên xuống dưới một lượt. Tên tra nam này đúng là đổi mới nhận thức của cô.
Sau đó, Trương Đóa Đóa bày ra vẻ mặt vô tội, ngồi xổm xuống bên cạnh Nam Nhiễm, kéo tay Nam Nhiễm.
"Anh trai và chị gái này thật đáng thương. Hay là chúng ta báo cảnh sát đi. Các chú cảnh sát nhất định sẽ có cách giúp chị gái kia."