Hoắc Ngôn bước lên trước một bước, cúi đầu: "Gặp mặt bình thường với Cố bảo bối cũng mua quà cho anh ta, xem ra em vẫn thích anh ta hơn."
Rõ ràng giọng điệu của anh rất lạnh nhưng càng nghe càng cảm thấy có mùi giấm chua trong đó.
Nói xong, Hoắc Ngôn không nhịn được cúi đầu lắp đầy đôi môi của Nam Nhiễm, đè cô lên tủ lạnh, ôm chặt lấy eo cô, mãnh liệt hôn xuống.
Khi môi lưỡi đang giằng co, anh bỗng nói: "Không phải nói thích anh nhất sao? Sao không thấy em mua quà cho anh? Hay là tên Cố bảo bối kia mới là bảo bối trong lòng em?" Dứt lời, anh cúi người cọ đầu xát vào cái cổ trắng nõn của cô. Lực đạo càng ngày càng mạnh, không quan tâm phản ứng của Nam Nhiễm là thế nào, cảm xúc trong lòng anh đang dao động vô cùng lớn.
Vừa nhắc đến chuyện này, Nam Nhiễm lại tức giận. Bàn tay trắng nõn của cô đặt trước ngực Hoắc Ngôn, dùng sức đẩy anh ra.
Rõ ràng là dạ minh châu ghét bỏ, hiện tại còn trách cô không tặng quà cho hắn?
Nam Nhiễm ngẩng đầu, bất mãn: "Em phải dùng toàn bộ số tiền mình có mới mua được cái kim cài áo kia, vậy mà anh còn ở đó ghét bỏ." Nếu biết sẽ như thế thà rằng đi mua bánh mì ăn cho rồi.
Hoắc Ngôn nghe cô nói, hai con người đen như mực nhìn chằm chằm cô, trầm mặc chớp mắt một cái. Sau đó, yết hầu di chuyển lên xuống, mở miệng.
"Kim cài áo là cho anh?"
"Bằng không?"
"Vốn dĩ là tặng cho anh hay là bởi vì Cố bảo bối không cần mới đem tặng cho anh?" Hoắc Ngôn vô cùng cố chấp với cái tên Cố bảo bối kia, liên tục muốn phân thắng bại với hắn ta.
Nam Nhiễm chép chép miệng: "Vì sao em phải mua quà cho anh ta? Anh ta cũng không phải anh."
Hoắc Ngôn nghe lời này, ánh mắt thâm thúy, cuối cùng cảm xúc không bằng lòng ở trong lòng cũng tiêu tán hết.
Anh rũ mắt, hai hàng lông mi cong dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Đợi một lúc lâu mới nghe anh nhàn nhạt một tiếng: "Anh rất thích."
Nam Nhiễm nửa tin nửa ngờ, người này làm sao vậy?
"Không phải anh nói cái kim cài áo kia vừa xấu vừa rẻ sao?"
Đồng chí Hoắc Ngôn giống như không nhớ rõ mình từng nói như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ: "Đúng không?"
Nam Nhiễm hỏi lại: "Không đúng?"
Hoắc Ngôn như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt lại nhìn về phía đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm. Giọng nói hơi trầm: "Hôm nay là sinh nhật của anh."
"Cho nên?"
"Nếu em tặng anh kim cài áo mà anh không thích thì nên để anh tự chọn quà cho bản thân."
Nam Nhiễm cau mày, không nói chuyện.
Đừng đùa, những chuyện mua bán lỗ vốn kiểu này cô không muốn làm.
Không biết tại sao, trong giọng nói lãnh đạm kia lại mang theo những cảm xúc hỗn loạn khác.
Rõ ràng là một người lạnh lùng cao không với tới, hiện tại, cổ áo bị mở ra, cả người toát lên hơi thở ái muội khiến người ta không thể rời mắt.
Nam Nhiễm nghĩ đến việc tiền của dạ minh châu đang ở trong tay mình, rồi nghĩ đến những gì hắn nói, hình như... cũng có lý.
Cô gật đầu lên tiếng: "Được."
Mới đồng ý xong cô đã bị Hoắc Ngôn chặn ngang bế lên đi thẳng vào phòng ngủ.
Nam Nhiễm đột nhiên bị ôm như vậy, khó hiểu hỏi: "Làm cái gì?"
Chỉ nghe Hoắc Ngôn nhàn nhạt một câu: "Mở quà." Dứt lời, căn bản không đợi Nam Nhiễm trả lời, [cạch] một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng sập lại.
Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã muốn làm thế này rồi.
Từ trước đến giờ anh đều cảm thấy sinh nhật không quan trọng lắm, cảm thấy không cần thiết nhưng hôm nay ăn sinh nhật... ừm, quà tặng không tồi, rất hợp ý của anh.