Sau khi nói xong, cô gái ấy ngồi bệt xuống đất, lấy điện thoại ra chuẩn bị nghịch một chút.
Cô ấy dường như không quan tâm tới việc váy trắng của mình có thể sẽ bị bẩn, cứ thế ngồi xuống.
Nhưng vừa mới ngồi nghỉ không bao lâu, đột nhiên có một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Cô gọi tôi?"
Hai mắt nữ sinh kia trừng lớn, quay đầu nhìn đầu ngõ.
Nam Nhiễm ngậm kẹo que, một tay chống tường, mái tóc đen dài bị gió thổi tung bay, cả người toát ra hơi thở lười biếng, giống như cô ấy chỉ ngẫu nhiên đi qua rồi trùng hợp nghe được có người lẩm bẩm gọi tên mình.
Sau khi kinh ngạc một lúc, cô gái kia mỉm cười thật tươi: "Chị Nam Nhiễm, sao chị lại chạy tới đây?" Giọng điệu của cô ấy mềm mại, vẻ mặt ngây ngô, tạo cho mọi người cảm giác non nót vô tội.
Cô gái kia vừa nói, vừa bấm điện thoại, không có ý định dừng lại.
Gió lạnh thổi ngang qua ngõ nhỏ, dưới làn gió lạnh, mái tóc đen dài của Trương Đóa Đóa tung bay, cả người cô ấy lúc này đều toát lên vẻ đẹp của thanh xuân giống như một bông hoa trắng nhỏ nở rộ giữa trời.
Nam Nhiễm giơ mũi chân lên đá nhẹ vào hòn đá trước mặt một cái.
Hòn đá bay trúng cổ tay của Trương Đóa Đóa.
Trương Đóa Đóa ngừng lại động tác trên tay, vẻ mặt khó hiểu.
"Chị Nam Nhiễm?"
Nam Nhiễm ngậm kẹo que, tùy ý nói: "Vừa rồi chụp trộm tôi?"
Vẻ mặt Trương Đóa Đóa vô tội: "Em không hiểu chị đang nói cái gì?" Lúc cô trả lời, bản thân cũng đã viết xong bản thảo đăng bài.
Cô ấn một cái, đăng bài lên.
Trương Đóa Đóa đóng điện thoại lại cất đi, thở nhẹ một hơi, biểu tình trên mặt cũng thay đổi không còn dáng vẻ vô tội, ngây thơ như trước nữa.
Dứt lời liền đi ngang qua người Nam Nhiễm, dự định bỏ đi bất quá mới bước được hai bước đã bị Nam Nhiễm kéo lại.
"Ảnh chụp đâu?" Nam Nhiễm nhàn nhạt nói.
Trương Đóa Đóa liếm môi, từng câu từng chữ nói ra đều không hề che giấu ác ý trong lòng mình.
"Lên Weibo xem đi. Hiện tại chắc chắn đã lên hot search rồi."
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Trương Đóa Đóa.
"Quả cầu pha lê, nhìn dáng vẻ này của cô, xem ra cô có rất nhiều hiểu lầm với tôi."
Trương Đóa Đóa không hiểu được tại sao Nam Nhiễm lại gọi mình bằng tên này nhưng vẫn híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
"Hiểu lầm? Bản thân chị làm chuyện xấu hổ gì chị còn không biết, dám ở đây nói là hiểu lầm?"
Mái tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt của cô, cô lẩm bẩm: "Bản thân thích hèn mọn cung phụng người khác thì cứ cung phụng đi, chị bắt em trai chị cùng chị cung phụng người khác làm gì? Người không biết xấu hổ, tôi thấy nhiều rồi nhưng loại người thích ăn ngược không màng liêm xỉ theo đuổi Cố Nguyên Kiệt còn tự cho mình là một cô gái chung tình giống như chị thì mười tám năm nay đây là lần đầu tiên tôi gặp được. Không biết xấu hổ đến mức này, chỉ nhìn thôi tôi cũng đã thấy ghét cay ghét đắng chị rồi."
Mặt của Trương Đóa Đóa là kiểu ngây thơ, vô tội rất được lòng người khác nhưng những lời cô nói ra câu sau càng khó nghe hơn câu trước rất nhiều.
Cô vừa nói vừa nhìn móng tay của mình, nhìn dáng vẻ của cô giống hệt như đang nói chuyện tán gẫu với khuê mật của mình.
Nam Nhiễm nghe một hồi, mí mắt giật giật, cắn mạnh kẹo que một cái.
Trương Đóa Đóa ngẩng đầu, nhìn mặt trời ở trên cao, nhắm mắt lại, nở một nụ cười nhẹ: "Tôi ghét chị nhưng ai bảo chị là chị gái của Tống Tiêu, là một thiếu nữ luôn tích cực hướng về ánh sáng chính nghĩa đương nhiên tôi không thể làm chuyện gì xấu được."
...
Sao nhỉ?
Hôm qua tui cứ nghĩ bản thân đã ra một câu hỏi khó đoán cho mọi người nhưng.... sau một ngày cập nhật nhìn thấy comment của mọi người... tui thật sự cạn lời... Tui nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được kịch bản sẽ đi theo hướng này... Ôi... Người tính không bằng trời tính....
Nhưng nhiêu đó cũng cho tui thấy được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người đối với truyện. Tui vừa mừng vừa sầu đó.... Nói chung là thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!
Và theo như đúng dự đoán của mọi người.
Đáp án dù là A hay C thì cũng vượt chỉ tiêu rồi nhé!
Còn đáp án đúng...
Mọi người theo dõi truyện để biết nhé!