[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 462: Xin chào, tang thi vương (63)




Cùng với một bước nhạc đệm nhỏ, một ngày kết thúc trong bình yên.

Sáng sớm hôm sau, khi Nam Nhiễm thức dậy cô phát hiện hai tai đã khỏe, cô có thể nghe được những âm thanh ở bên ngoài.

Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: [ký chủ, cô nhớ phải uống thuốc nếu không sẽ bị đau.]

Hệ thống vừa dứt lời Nam Nhiễm liền đưa mắt nhìn tiểu hắc cầu, cô duỗi tay về phía nó.

Tiểu hắc cầu bay vòng vòng trong lòng bàn tay của cô một lúc rồi dừng lại.

Nhưng không có thứ gì cả.

Nam Nhiễm nắm lấy tiểu hắc cầu, dùng sức lắc qua lắc lại.

Tiểu hắc cầu phát ra âm thanh vù vù kháng nghị.

Đáng tiếc kháng nghị không có hiệu quả.

Nam Nhiễm nhìn tiểu hắc cầu: "Đậu Phộng, thuốc đâu?"

Tiểu hắc cầu rụt mình lại.

Chủ nhân rất hiếm khi gọi nó là Đậu Phộng.

Bình thường chủ nhân sẽ gọi nó là tiểu hắc cầu, mỗi lần gọi nó là Đậu Phộng hoặc là chủ nhân muốn uy hiếp nó hoặc là chủ nhân đang cảm thấy buồn chán.


Hiện tại... ừm, chủ nhân tức giận.

Vèo một cái, nó nhanh chóng bay khỏi tay của Nam Nhiễm.

Mí mắt Nam Nhiễm giật liên hồi, cô bình tĩnh mở cửa xe, xuống xe đuổi theo tiểu hắc cầu.

Thấy nó cứ xoay vòng vòng quanh một chỗ, Nam Nhiễm tò mò đi qua, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy dưới chân cô là từng viên thuốc nhỏ bị nghiền nát không còn hình dạng.

Nam Nhiễm trầm ngâm nhìn nó: "Ngươi đừng nói với ta, thuốc của ta bị ngươi coi là đạn mà bắn lung tung ra ngoài đấy!"

Tiểu hắc cầu lăn qua lộn lại trong lòng bàn tay của Nam Nhiễm.

[Bộp!]

Một viên thuốc màu trắng xuất hiện trong tay Nam Nhiễm.

A, còn một viên.

Tiểu hắc cầu phát hiện bản thân vẫn còn giữ lại một viên, vô cùng vui mừng.

Ong ong ong, nó vui vẻ bay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm bực mình giơ tay bắt lấy tiểu hắc cầu rồi dùng sức ném nó ra xa. Sau đó mới bỏ viên thuốc trong tay vào miệng.


Lúc này, vốn dĩ lực lượng của chú nguyền rủa đã bắt đầu phát tác nhưng sau khi cô nuốt viên thuốc kia vào cơn đau như kiến cắn lại dần dần biến mất.

Cô đứng ở đó đợi một lát, phát hiện không có gì bất thường, hai tai vẫn còn nghe thấy tiếng động, mắt vẫn còn nhìn thấy đường, mũi cũng vẫn có thể ngửi được mùi hương xung quanh, xúc cảm cũng không bị mất. Lúc này Nam Nhiễm mới biếng nhác trở về xe, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Bọn họ đã cách căn cứ B rất gần.

Cho nên trên cơ bản sáng sớm mới tỉnh lại, đoàn xe đã xuất phát lên đường. Dọc cả đường đi đoàn xe may mắn không đụng phải tang thi.

Kim Cao biến mất cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau mặt trời vừa ló dạng hắn ta đã trở về.

Ba người Kim Cao, Chúc Băng và Hoắc Tư vẫn trầm mặc yên tĩnh ngồi chung trong một không gian nhỏ hẹp, giống như chưa từng có việc gì xảy ra.


Rõ ràng hôm qua ba người bọn họ đã trải qua trận đấu sinh tử, thậm chí thiếu chút nữa cả ba người đều phải bỏ mạng trong rừng nhưng hôm nay tình thế lại vô cùng hòa bình.

So sánh với sự bình tĩnh của Chúc Băng và Hoắc Tư, Đường Minh là người hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nên dọc cả đường đi hắn đều ở trong trạng thái cảnh giác, sợ Kim Cao sẽ gây ra bất lợi cho mọi người.

Cũng may mãi cho đến khi tới căn cứ B, Kim Cao cũng không gây ra chuyện gì lớn.

Kim Cao và Túc Bạch cứ thế nghênh ngang thông qua kiểm tra tiến vào căn cứ B.

Bởi vì đã tới căn cứ, nên mấy người bọn họ cũng tách khỏi đoàn người trên xe buýt kia.

Chúc Băng đưa Nam Nhiễm và Túc Bạch đi tìm chỗ ở.

Sau khi thu xếp tốt cho Nam Nhiễm, cô còn phải đi tìm thủ lĩnh của căn cứ. Có vài thứ cô cần giao cho thủ lĩnh.
Còn Kịm Cao thì đi theo Hoắc Tư.

Hoắc Tư cười cười nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện cho rõ ràng."

Thái độ của Hoắc Tư rất bình tĩnh giống như chuyện xảy ra đêm đó chỉ là một cơn ác mộng, bọn họ vẫn là bạn bè kết giao ở trên đường.

Kim Cao hừ lạnh một tiếng rồi đi theo Hoắc Tư.

Chỗ ở của Chúc Băng là một căn nhà hai tầng.

Bên trong được trang trí rất đơn giản.

Khoảng một tiếng sau thì Đường Minh tới.

Trong tay hắn còn có một hợp đồ ăn rất lớn, đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi hương thơm phức của thức ăn.