Nam Nhiễm nghe hệ thống giải thích xong, thuận miệng trả lời một tiếng rồi lại nhắm mắt mơ mơ màng màng như sắp ngủ.
Bỗng nhiên lúc này có một âm thanh nhỏ vang lên bên tai Nam Nhiễm, có một cô gái mặc váy trắng, thân ảnh mảnh mai xuất hiện trước mặt cô.
"Hàm Linh Phi." Giọng điệu nhỏ nhẹ mang theo vẻ do dự.
Nam Nhiễm đương nhiên không nghe được cô ta đang gọi mình, cô chỉ có cảm giác bên cạnh mình có ai đó nên mới mở mắt nhìn lướt qua.
Một gương mặt giống hệt cô xuất hiện trước mắt Nam Nhiễm.
Hai mắt Nam Tiểu Nhiễm ửng hồng, ngập nước, chỉ thấy khóe miệng cô ta giật giật.
"Cô có biết Túc Bạch đang ở đâu không?" Giọng nói của cô ta quá nhỏ lại quá mềm nên Nam Nhiễm không nghe được câu nào.
Cô cũng không biết tại sao Nam Tiểu Nhiễm này lại sợ mình.
Nam Nhiễm mở miệng: "Lớn tiếng một chút."
Nam Tiểu Nhiễm cho rằng Nam Nhiễm đang cố ý nên hai mắt càng ửng đỏ hơn, cô ta cắn môi, dáng vẻ tội nghiệp như bị bắt nạt.
Nam Tiểu Nhiễm nói lớn hơn một chút: "Cô có biết Túc Bạch đang ở đâu không?"
Lúc này, Nam Nhiễm đã nghe được câu hỏi của cô ta.
Vừa nhắc đến Túc Bạch, Nam Nhiễm theo bản năng xoa xoa eo của mình, cô ché chép miệng: "Không biết."
Nam Nhiễm vừa dứt lời, Nam Tiểu Nhiễm liền rơi nước mắt.
Thấy bộ dáng khó hiểu của Nam Nhiễm, Nam Tiểu Nhiễm cắn môi, trừng mắt nhìn cô: "Cuối cùng cô còn muốn nhục nhã tôi thế nào mới chịu dừng tay?"
Nam Nhiễm trầm mặc một lúc, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác, im lặng không nói chuyện.
Nhưng thái độ này của Nam Nhiễm ở trong mắt Nam Tiểu Nhiễm lại biến thành Hàm Linh Phi đang nhắm vào cô ta.
Nam Tiểu Nhiễm nhịn mấy ngày cuối cùng hôm nay cũng không nhịn được nữa, bắt đầu gây chuyện với Nam Nhiễm, dáng vẻ như phải làm rõ mọi chuyện với cô.
"Rõ ràng tôi là người biết Túc Bạch trước, cô cố ý giả bộ hai mắt mình bị mù, tỏ vẻ đáng thương nhu nhược khiến anh ấy đồng tình với cô. Trước mặt Túc Bạch thì giả bộ yếu ớt không thể sinh hoạt bình thường, nhưng sau đó ở trong tối lại cố ý nhắm vào tôi, nhắm vào bạn bè của tôi. Hàm Linh Phi, sớm muộn gì cũng có ngày mưu kế của cô sẽ bị vạch trần, cô..."
Nam Tiểu Nhiễm nói được một lúc thì bị Nam Nhiễm cắt ngang.
"Cô tới trước mặt tôi chỉ để nói những chuyện này? Nếu không thể quản cái miệng cho tốt thì cách xa tôi một chút, hiểu không?"
Blah blah liên hồi, còn toàn nói những thứ cô không thể hiểu được. Càng nghĩ Nam Nhiễm càng cảm thấy cái thứ tên Nam Tiểu Nhiễm này nhất định đã bị tang thi đập trúng đầu.
Nam Nhiễm nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại.
Vì động tác này của cô mà mái tóc đen dài bị nghiêng sang một bên, để lộ ra toàn bộ dấu hôn trên cổ.
Vết hôn xanh xanh tím tím vô cùng chói mắt.
Nam Tiểu Nhiễm nhìn những dấu vết ám muội đó, cả người thiếu chút nữa không đứng vững, ngã xuống đất.
Nam Tiểu Nhiễm run rẩy đứng đó, khó khăn lắm mới đứng vững.
Cô ấy, bọn họ...
Cô ta nắm chặt hai tay, hai mắt lộ ra vẻ oán hận.
"Hàm Linh Phi, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, quay đầu nhìn Nam Tiểu Nhiễm.
Nam Tiểu Nhiễm cũng sửng sốt, cả người lui về sau hai bước, đưa tay bịt kín miệng, dáng vẻ giống như không ngờ những lời này lại phát ra từ trong miệng mình.
Cô ta lui một hồi bỗng nhiên phát hiện sau lưng mình nhiều hơn một người.
Không biết Túc Bạch trở lại từ lúc nào.
Trên người vẫn mặc âu phục, chân mang giày da như cũ, biểu tình lạnh nhạt giống hệt thời điểm lần đầu tiên hai người gặp mặt, dáng vẻ hoàn mỹ khiến tim cô ta xao động.
...
Càng đọc càng thấy Nam Tiểu Nhiễm là trà xanh chính hiệu.
Chưa kể đến ai gặp ai trước, chưa kể đến Nam Nhiễm gặp Túc Bạch từ thế giới trước, trong tình yêu rõ ràng không có việc đến trước đến sau. Túc Bạch từ ban đầu đã không vừa mắt Nam Tiểu Nhiễm, rõ ràng nếu cô ta không có gương mặt giống Nam Nhiễm thì dù cô ta có bị tang thi xé xác Túc Bạch cũng không thèm quan tâm. Hiện tại lại ở đây ra vẻ đáng thương, nói cái gì mà Nam Nhiễm nhắm vào cô ta, Nhiễm tỷ nhắm vào bạn bè của cô ta? Là bạn cô ta gây sự trước cũng là cô ta từ tìm đến. Ta thấy trong mắt Nhiễm tỷ cô ta còn không bằng cả con gà nướng ý!