"Nếu đã không thể nói lời hay ý đẹp thì cái miệng này để lại còn ích gì." Dứt lời, Túc Bạch lập tức nắm chặt cằm của Kim Cao, dùng sức, rắc một tiếng, cằm của Kim Cao bị tháo xuống.
Mọi người cho rằng đây là kết thúc?
Không, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Túc Bạch giơ tay lên, nắm lấy cánh tay của Kim Cao, từ từ bóp nát xương của hắn ta.
Trong rừng cây, dưới ánh trăng mờ ảo, âm thanh răng rắc vang lên liên hồi, theo sau là tiếng kêu thống khổ của người đàn ông, lâu lâu còn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Túc Bạch.
Hiếm khi nghe được Túc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Để em ấy bò lên giường của mày? Còn muốn em ấy lắc mông? Tao thấy mày không muốn nửa thân dưới của mình nữa rồi." Dứt lời, Túc Bạch còn chưa làm cái gì đã nghe Kim Cao thống khổ hét lớn.
Túc Bạch giống như không nghe thấy hắn ta đang gọi mình, mỗi lần xuống tay còn mạnh hơn lần trước gấp bội.
Kim Cao không nhịn được, đau đến gào lớn: "Mày đừng quên mày đã nói những gì! Muốn bội ước?" Bởi vì cằm bị tháo xuống nên lúc hắn nói chuyện xương hàm đau đến mức tê dại.
Bàn tay của Túc Bạch dừng trên cổ Kim Cao, hơi câu môi: "Bội ước?" Theo sau giọng điệu lạnh nhạt ấy là tiếng rắc chói tai vang lên, cổ của Kim Cao bị Túc Bạch dùng sức vặn gãy.
Cả người Kim Cao lúc này đã nát bét giống hệt bãi bùn ngã nằm trên mặt đất, ngay cả một chữ cũng không nói thành lời.
Ngược lại với hắn ta, cả người Túc Bạch vẫn sạch sẽ như ban đầu, thậm chí bộ âu phục trên người vẫn thẳng tắp không hề có một nếp nhăn, hơi thở trên người vẫn lạnh lùng, cấm dục như lúc mới xuất hiện.
"Mày phải biết ơn cô ấy vì cô ấy đói bụng nên hôm nay mày mới còn sống. Đừng tưởng cứ trở thành tang thi vương thì tao không thể gϊếŧ chết mày." Nói xong, Túc Bạch chậm rãi bước về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm đứng dưới bóng cây, từ tốn ăn trái cây.
Dạ minh châu vì cô mà đánh nhau với người khác?
Nghĩ tới đây, hai con ngươi đen nhánh lại nhìn chằm chằm dạ minh châu.
Hình như dạ minh châu rất lợi hại!
Trong lúc Nam Nhiễm còn đang suy nghĩ, Túc Bạch đã đi đến trước mặt Nam Nhiễm, duỗi tay kéo cả người cô vào ngực mình.
Lần này so với dĩ vãng thì thô lỗ hơn không ít.
Hắn ôm chặt Nam Nhiễm, rũ mắt, cẩn thận đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.
Nam Nhiễm nhai thức ăn trong miệng: "Không phải ban nãy anh bảo ăn uống quan trọng hơn sao?"
Túc Bạch cúi đầu, cắn nhẹ một cái lên môi cô, giọng điệu lạnh băng giống như đang tức giận: "Trong đầu em chỉ có gà nướng thôi đúng không?"
Nói xong, hắn lại không nhịn được cắn thêm một cái: "Về sau, nếu bị người ta chọc tức mà không đánh lại thì đến tìm anh. Anh giúp em chơi chết hắn. Đã hiểu chưa?"
Nam Nhiễm không nói chuyện.
Túc Bạch thấy cô không trả lời mình, lập tức đoạt lấy trái cây đang ăn dang dở trong tay cô, ném xuống đất.
Hắn tiếp tục hỏi: "Đã hiểu chưa?"
Nam Nhiễm cau mày: "Không phải lúc nào anh cũng nhớ rõ, sau này anh sẽ quên em."
Dạ minh châu cái gì cũng tốt nhưng con mẹ nó trí nhớ lại không tốt.
Qua thế giới khác, dạ minh sau sẽ quên mất cô là ai, sẽ tỏ ra không quen biết cô.
Chậc.
Trước kia cô không so đo mấy cái này, cảm thấy dạ minh châu chỉ cần phụ trách việc phát sáng, hạ nhiệt độ là tốt rồi. Nhưng đêm nay cô lại phát hiện, so với việc tự mình ra trận cô càng thích đứng một bên nhìn dạ minh châu đánh nhau với người khác vì mình hơn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy trí nhớ của dạ minh châu không tốt là một chuyện vô cùng phiền phúc.
Túc Bạch thấy cô đứng đó nói thầm một mình, lập tức kéo cả người Nam Nhiễm vào lòng mình, dùng sức ôm chặt Nam Nhiễm.
"Sẽ không."
"Hả?"
"Sẽ luôn nhớ rõ em, sẽ không bao giờ quên em." Cho dù có quên thì cũng không có khả năng để yên cho người khác bắt nạt em.