Dưới tình huống bị một đám tang thi vây công, Chúc Băng có muốn nghĩ tiếp cũng không có thời gian.
Cô hỏi Nam Nhiễm: "Có đi được không?"
Nam Nhiễm nâng mắt, tự động giơ hai cánh tay ra.
Chẳng lẽ quả cầu pha lê này cho rằng cô cho cô ấy uống máu chỉ vì thiện lương quá mức?
Tuy Nam Nhiễm im lặng không nói lời nào nhưng thần kỳ thay Chúc Băng lại hiểu được suy nghĩ của cô.
Chúc Băng không nói một lời, nhanh chóng ngồm xổm xuống trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm thuận thế leo lên lưng Chúc Băng.
Cứ thế, Chúc Băng vừa cõng một người không có khả năng đi lại, vừa chém gϊếŧ một đám tang thi ở bên ngoài.
Cuối cùng sau một lúc hai người cũng an toàn thoát khỏi căn nhà hoang kia.
Vừa ra khỏi nhà gỗ, ánh sáng mặt trời bên ngoài đã khiến hai mắt Nam Nhiễm đau nhức, làm cô phải nhắm chặt hai mắt.
Nam Nhiễm dựa đầu vào vai Chúc Băng, mái tóc tán loạn rũ xuống che khuất một phần gương mặt của cô.
Dọc cả đường đi, Nam Nhiễm chỉ nghe được tiếng gào thét của tang thi và tiếng lôi điện xẹt qua không trung.
Tốc độ của Chúc Băng rất nhanh, dù đang phải cõng một người trên lưng nhưng mỗi bước chân đều rất nhẹ nhàng linh hoạt, động tác vô cùng vững vàng không hề lộ ra bộ dáng mệt mỏi.
Chúc Băng cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cho đến khi chạy đến vị trí cách căn nhà hoang kia hơn hai dặm cô mới ngừng lại.
Trong một khu rừng nhỏ.
Chúc Băng thả người trên lưng xuống.
Nam Nhiễm nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua cây đại thụ ở phía sau, dựa cả người vào thân đại thụ.
Nếu mở mắt sẽ đau, vậy thì không cần nhìn nữa.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, nãy giờ Chúc Băng đều đang nhìn cô.]
Nam Nhiễm không chút để ý mở miệng: "Mắt của tôi không thể tiếp xúc với ánh mặt trời."
Chúc Băng nghe xong, gật đầu một cái.
"Ừ!" Dứt lời cũng không mở miệng nói thêm câu nào.
Không biết cô ấy lấy từ đâu ra một chai nước khoáng nhỏ, sau khi vặn nắp ra, cô nhét nó vào trong tay Nam Nhiễm.
Nhưng Nam Nhiễm vừa mới cầm lấy thì bình nước khoáng kia thiếu chút nữa rơi xuống đất, may mắn Chúc Băng nhanh tay bắt lại được.
Nam Nhiễm nghiêng đầu, bộ dáng mơ màng như sắp ngủ.
"Không có sức."
Có lẽ lúc trước bàn tay này đã bị vật gì đó đâm xuyên qua nên mu bàn tay và lòng bàn tay đều có vết thương hình vòng tròn đang kết vảy nhưng ban nãy lại vì trích máu mà khiến vết thương kia nứt ra.
Chúc Băng đưa bình nước tới cạnh môi Nam Nhiễm, tự mình đút cho cô uống.
Nam Nhiễm uống hết một nửa chai nước mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, môi cũng không còn tái nhợt như ban đầu.
Lúc này, Chúc Băng đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh ngượng ngùng giữa hai người. Giọng nói của cô ấy thanh lãnh: "Sao cô lại ở trong căn nhà đó?"
Nam Nhiễm gật đầu một cái: "Bị thương."
Chúc Băng: "Muốn đi đâu?"
"Hả?"
"Tôi có thể đưa cô đi."
"Chưa nghĩ ra."
Cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng rơi vào tình huống xấu hổ. Nhưng hai người này không phải loại người dễ dàng cảm thấy xấu hổ.
Da mặt Nam Nhiễm rất dày, Chúc Băng thì là loại người thích yên tĩnh cho nên thứ duy nhất cảm thấy xấu hổ chỉ có mình hệ thống.
Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, cô không muốn biết cô ấy làm nghề gì sao?] Hệ thống muốn tìm cho hai người đề tài gì đó tương đồng để hiểu rõ nhau hơn.
Nam Nhiễm nhàn nhạt nói: "Cô làm nghề gì?"
Chúc Băng uống hết nửa bình nước còn lại rồi mới trả lời: "Bộ đội đặc chủng."
Nam Nhiễm không nói lời nào, ra vẻ đã hiểu.
Hiện giờ mặt trời đã ngả về phía Tây, thời tiết không còn nóng bức như ban ngày. Nam Nhiễm dựa lưng vào cây đại thụ, nhắm chặt hai mắt, nằm lim dim một hồi lại không biết ngủ quên từ lúc nào. Thậm chí còn không biết thật sự cô đã hôn mê hay do mệt nhọc quá độ.