Cô Tô Khuynh thấy mọi người ở đây đều đang sôi nổi suy đoán, rơi vào trạng thái mất khống chế. Hắn nhanh chóng vận linh khí, giọng nói của hắn truyền khắp mọi góc quảng trường Thanh Sơn phái.
"Năm vị tông chủ của các đại tông phái dan díu với Hàm Linh Phi, Hàm Linh Phi lại có thù với Đồ Khả Tình nên cố ý mượn chuyện này để gϊếŧ chết Đồ Khả Tình, muốn khiến nàng không thể xoay người. Tất cả mọi người ở đây đều là người sáng suốt, đều là nhân sĩ tu tiên, ta tin các vị sẽ đưa ra quyết định sáng suốt trong chuyện này."
Từ khi Cô Tô Khuynh ném đạn tồn họa ra sắc mặt năm vị tông chủ đã vô cùng khó coi.
Hiện tại, bởi vì lời nói của Cô Tô Khuynh và bằng chứng trước mắt mà toàn trường đồng loạt reo lên tiếng thảo phạt.
"Gϊếŧ yêu nữ Hàm Linh Phi!"
"Lại dám gây hại cho năm đại tông phái! Ta khinh!"
"Kể cả năm vị chưởng môn của các đại tông phái kia nữa! Thật độc ác, đã như thế còn thể diện gì mà đảm nhận chức vị chưởng môn? Còn tư cách gì làm người dẫn đầu?"
"Năm vị chưởng môn nên tự vẫn để tạ tội mới đúng!"
"Đúng! Lấy cái chết đệ tạ tội, lấy cái chết để tạ tội!"
Giọng nói vang lên từ mọi góc của quảng trường.
Hàm Linh Phi vốn còn đang nhu ngược ngã trên mặt đất, hiện tại đã đứng lên, nàng ta nở nụ cười mỉm, gạt bỏ nước mắt nơi khóe mắt.
"Đám ô hợp các ngươi cũng dám đấu với Côn Bằng, thực nực cười!"
Nàng ta không hề che giấu sự kiêu ngạo và cuồng vọng trên mặt mình.
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nàng ta.
Thân ảnh của nàng ta nhanh chóng biến mất, ngay lập tức mấy chục người ở xung quanh đột nhiên ngã xuống.
Rất nhanh, thân hình nàng ta lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Y phục vẫn chỉnh tề ngăn nắp như bình thường nhưng không biết từ khi nào trường kiếm trong tay nàng ta đã dính máu, vết máu theo lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống mặt đất.
Một tay Hàm Linh Phi cầm kiếm, vẻ mặt khinh khỉnh: "Tu chân giới này cũng chỉ có thế."
Theo giọng nói của nàng ta, hiện trường bắt đầu mở ra cuộc hỗn chiến.
Có vài vị chưởng môn ra lệnh cho đệ tử trong môn triển khai chiến đấu.
Năm đại chưởng môn khác thì giúp đỡ Hàm Linh Phi giằng co với ba người Cô Tô Khuynh, Đồ Khả Tình và chưởng môn Thanh Sơn Phái, Cô Tô Trần.
Mùi máu tươi phủ cả vùng trời, tiếng đánh nhau kêu gào đòi gϊếŧ vang vọng khắp quảng trường.
Thời điểm Nam Nhiễm và Túc Bạch vừa mới bước vào đã nhìn thấy trận hỗn chiến này.
Từ rất xa Hàm Linh Phi đã cảm giác có chút gì đó khác lạ.
Tầm mắt nàng ta nhìn về phía Nam Nhiễm đang đứng.
Hàm Linh Phi cười cười, trực tiếp vận khí bay đến trước mặt Nam Nhiễm.
Nàng ta vừa rời đi, năm đại chưởng môn đã lao vào đánh nhau với ba người Đồ Khả Tình.
Trường kiếm trong tay Hàm Linh Phi đã biến mất.
Nàng ta vừa mới đứng vững, hai con ngươi đã biến thành màu xám.
Trong miệng lẩm bẩm: "Ma tôn Túc Bạch, Yêu Vương Nam Nhiễm."
Nàng ta vừa dứt lời, hai mắt Nam Nhiễm liền tối sầm, hai tai không còn nghe được bất kì âm thanh nào.
Mắt mù, tai điếc.
Tiểu Hắc Long: [ký chủ!]
Thanh âm của hệ thống giống như có năng lực chống lại ngoại lực.
Hai mắt Nam Nhiễm nhanh chóng khôi phục ánh sáng.
Chỉ là chờ đến khi cô mở mắt ra đã thấy hai tay Hàm Linh Phi đang nắm chặt một khẩu súng ống màu tím, chỉ thẳng vào ngực cô.
Nam Nhiễm nhìn khẩu hình của Hàm Linh Phi: "Đi chết đi!"
Dứt lời, một viên đạn được bắn ra.
Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị người khác ôm lấy, gắt gao ôm chặt.
Hai tai giống như bắt đầu khôi phục.
Nam Nhiễm nghe được nhịp tim đang đập của đối phương cũng nghe được giọng nói lãnh đạm của hắn.
"Đừng sợ."
Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, viên đạn bằng phẳng kia như ẩn chứa lôi điện cứ thế đâm xuyên qua ngực Túc Bạch, tạo thành một lỗ nhỏ rồi bay lướt qua mặt cô, bắn ra rất xa.
[Tách, tách, tách!]
Máu tươi từ từ nhỏ giọt xuống đất.