(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 405: Vì sao ngươi không chết đi




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan đứng trong bóng đêm, kim quang quay xung quanh nàng, nàng giống như một thứ gì đó phát sáng.


Thần sắc nàng lạnh băng, nhìn những khuôn mặt phía dưới, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.


Khi những khuôn mặt đó tiếp cận nàng, nàng giơ Thiên Khuyết Kiếm trong tay lên, nhanh nhẹn sạch sẽ chém xuống.


Kim quang hiện lên, từng khuôn mặt của từng người rơi rụng thành ánh sao, dần dần biến mất.


Không gian hắc ám đột nhiên chuyển đi.


Lửa lớn đầy trời, thi thể chồng chất thành núi, ở đây như là một lò sát sinh.


Nhưng xung quanh rất yên tĩnh, tình cảnh như thoáng bị dừng lại.


Cả người Vu Hoan cứng đờ, đôi mắt hiện lên tia đau đớn, nhưng sau một giây lại rút đi.


Nàng không ngừng báo trong lòng, đây không phải sự thật.


Đây chỉ là ảo cảnh, nàng muốn đi ra ngoài.


Vu Hoan hít sâu một hơi, cưỡng chế mình không nhìn thi thể kia, nhấc chân đi đến một chố.


"Hoan Nhi, cứu tỷ, cứu tỷ."


Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, đó là một gương mặt rất trẻ tuổi, tia kinh sợ và tuyệt vọng đan chéo trên mặt. Nàng ta gắt gao túm Vu Hoan, như là bắt được cọng rơm cứu mạng.


"Hoan Nhi, tỷ không muốn chết, cứu tỷ..."


Mí mắt Vu Hoan cũng không nâng, Thiên Khuyết Kiếm chém xuống, người nọ biến mất trước mặt nàng.


Kế tiếp không ngừng có người xuất hiện trước mặt nàng, Vu Hoan một đường chém đi qua, nếu là rất sớm trước kia, có khả năng nàng sẽ không hạ thủ được, nàng sợ đối mặt với những người này.


Nhưng mà nàng không thể sợ hãi, chuyện nàng phải làm, định sẵn là bụi gai đầy đất.


Khi nàng đứng ở một gian mật thất, trong lòng không khỏi co chặt một chút, ở đây...


Trong bóng đêm, có mùi hương lưu chuyển, đó là mùi hương của đan dược.


Nàng chán ghét đan dược như vậy, đây là nguyên nhân.


Khi tộc nhân của nàng chết thảm, một mình nàng lại trốn ở đây, tuy cuối cùng cũng không tránh được một kiếp kia như cũ, nhưng từ đó về sau, nàng vô cùng chán ghét đan dược.


Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, ở một góc phát hiện một bóng hình, đó là phiên bản thiếu nữ của bản thân đang co rút lại thành một nhúm.


Vu Hoan nhấc chân đi đến, thiếu nữ chợt ngẩng đầu, con ngươi đầy nước mắt nhìn nàng, giọng nói nghẹn ngào: "Đừng giết ta, ta không muốn chết, cầu xin ngươi, đừng giết ta."


Nhìn thấy chính bản thân của mình đang xin tha mình, cái loại cảm giác này, có lẽ ai cũng không thể lý giải.


"Xin lỗi, ta muốn đi ra ngoài." Vu Hoan rũ mi mắt, trong giọng nói mang theo âm rung.


"Đi ra ngoài... vì sao ngươi phải ra ngoài?" Thiểu nữ chầm chậm ngẩng dầu, thần sắc trên mặt đang lạnh băng từng chút một.


"Chỉ có đi ra ngoài, mới có thể làm chuyện của ta."


"Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể đi ra ngoài sao?" Thiếu nữ đột nhiên đứng lên, biểu cảm trên mặt trở nên dữ tợn: "Bởi vì ngươi, tộc nhân của ngươi chết thảm. Những người đó bị chết thảm như vậy, vì sao ngươi còn có thể sống an vui như vậy, vì sao ngươi không chết đi?"


Vì sao ngươi không chết đi.


Mấy chữ này liên tục lặp đi lặp lại trong bóng đêm, ở trong tai nàng nhắc đi nhắc lại.


Tay cầm Thiên Khuyết Kiếm của Vu Hoan siết chặt lại, vì sao nàng không chết đi...


Nàng đã sớm chết rồi!


Vu Hoan ngước mặt, đối diện với đôi mắt chứa đầy oán độc của thiếu nữ, nàng cong cong môi, lời nói đến bên miệng lại không thể nào nói nên lời.


Thở dài một tiếng thật dài, Vu Hoan xách Thiên Khuyết Kiếm lên chém về phía thiếu nữ.


Thân ảnh của thiếu nữ chậm rãi biến mất trong bóng đêm, lại có giọng nói từ phương xa vang lên: "Nhất định ngươi không được chết tử tế, linh hồn của ngươi muôn đời muôn kiếp không được an bình."


Vu Hoan cười khẽ, trong mắt đầy chua xót.


Không được an bình sao...


Không sao cả.


Phá ảo cảnh, xung quanh khôi phục cảnh tượng quán trà lâu, Vu Hoan đứng ở giữa, cúi đầu xuống, ai cũng không thấy được thần sắc của nàng.


Sở Vân Cẩm lập tức luống cuống, cái ảo cảnh kia mà nàng cũng có thể phá...


"Sở Vân Cẩm." Vu Hoan nghiêng đầu, trong con ngươi đen bóng tràn đầy ánh sáng tà ác, khóe miệng cong lên khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra sợ hãi, quanh thân nàng như có hơi thở hắc ám, như là ác ma bò lên từ dưới địa ngục.


Quanh thân Sở Vân Cẩm phát lạnh, theo bản năng lui về sau.


Trong đầu nàng ta chỉ còn duy nhất một chữ.


Chạy.


Nếu không chạy, nàng ta chỉ có thể chết ở đây.


"Tiền bối, giúp ta." Sở Vân Cẩm nôn nóng kêu trong lòng.


Nhưng giọng nói kia lại không có xuất hiện, theo đó mà đến lại là hơi thở âm u lạnh lẽo che trời lấp đất.


Không biết Vu Hoan đã đứng trước mặt nàng ta từ khi nào, trên mặt tràn ngập tươi cười tà ác, làm phía sau lưng nàng ta ớn lạnh, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra ngoài.


"Trò chơi kết thúc."


Sở Vân Cẩm còn chưa phản ứng lại, lạnh lẽo từ ngực truyền đi, ngay sau đó cả người đều bay ra ngoài.


Linh hồn từ trong thân thể bay ra, bay tới không trung, nàng ta không thể tin tưởng nhìn thân thể của mình rơi vào trong hồ bên ngoài cửa sổ, đang chìm xuống.


Nàng ta... đã chết?


Tất cả mọi chuyện đều nhanh đến mức nàng ta không có cơ hội phản ứng.


Nhưng mà vào lúc này, nàng ta có cảm giác có ánh mắt tỏa định mình, Sở Vân Cẩm cơ hồ là phản xạ có điều kiện chạy ra ngoài.


Linh hồn còn ở, nàng ta còn có cơ hội.


Sức mạnh khiến người ta sợ hãi từ phía sau đuổi đến, dòng khí kích động, tiếng gió gào thét, bỗng nhiên nàng ta không được động đậy nữa.


Không, sao nàng ta có thể chết như vậy được? Nàng ta mới là người đứng ở đỉnh thế giới.


"Ầm..."


Toàn bộ quán trà lâu bị san bằng thành phế tích, bụi mù tràn ngập, không ai biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.


Chỉ nhìn thấy vài thân ảnh từ trong quán trà lâu bay ra, sau đó chính là âm thanh bạo phá kinh thiên động địa.


Vu Hoan đứng trong không trung, làn váy bị dòng khí bay phấp phới, không khí rét lạnh làm nàng không thoải mái nhăn lại, nhưng tia tà ác trên mặt vẫn tồn tại như cũ, rất có hứng thú đánh giá đám người phía dưới, tựa hồ như đang suy nghĩ bắt đầu tàn sát từ đâu tương đối tốt.


Linh La kéo Kinh Tà Đao, thần sắc nghiêm túc nhìn Vu Hoan.


Nàng cảm giác đươc.


Dòng khí tà ác mạnh mẽ trong cơ thể Tiểu Hoan Hoan.


Nhưng cuối cùng Linh La cũng không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn như vậy.


Dung Chiêu đứng cạnh Vu Hoan, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng.


Thần lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể nàng, cổ tà ác khiến người khác kinh hãi kia theo thần lực đưa vào mà chậm rãi biến mất.


"Dung Chiêu, ta muốn giết người." Vu Hoan nhẹ giọng nỉ non, con ngươi đen như mực, thoáng như mực nước đen tuyền.


"Giết người rất phiền phức." Dung Chiêu nhàn nhạt đáp.


"Nhưng mà ta nhịn không được." Đôi mắt Vu Hoan phụt ra ánh sáng hưng phấn: "Ta muốn giết bọn họ."


Dung Chiêu bưng mặt Vu Hoan qua, để nàng đối diện mình, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn mạ thành một tầng ánh sáng ấm áp, lại có vẻ hư vô không chân thật. Vu Hoan nhìn đến có chút hoảng hốt, ngay sau đó, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi của Vu Hoan.


Vu Hoan cũng không có mất đi lý trí, nàng rất thanh tỉnh, cho nên khi Dung Chiêu hôn mình, nàng sửng sốt một chút.


Giống như dục vọng giết người giảm bớt rồi.


Linh La: "..."


Này này, hai người các ngươi ở trước công chúng như vậy thật sự được sao?


Cốt truyện phát triển quá nhanh, có chút không đúng gì cả!


Mà lúc này, Nam Cung Triệt từ trong đóng phế tích bò ra ngoài, thừa dịp lực chú ý của mọi người ở trên người Vu Hoan và Dung Chiêu, nhảy vào trong hồ bên cạnh.


Thân thể của Sở Vân Cẩm ở đáy hồ, Nam Cung Triệt cắn răng bơi đến, kéo thân thể của nàng ta trộm lên bờ.


Cũng may ở đây không có ai, Nam Cung Triệt ôm thân thể của Sở Vân Cẩm, thất tha thất thiểu chạy đến hẻm nhỏ không người.


Hắn không thấy được, người hắn ôm, ngực vốn dĩ không có bất cứ nhịp đập nào đột nhiên bắt đầu phập phồng, tay rũ ở một bên cũng hơi hơi giật giật.