[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 87: Ai đang diễn trò, trăm ngàn sơ hở




Lý Mẫn Lỵ vươn tay, đặt trước mặt Dạ Cô Tinh một hộp sushi chưa bóc vỏ, mặt mày dịu dàng: “Nếm thử tay nghề của tôi đi.” Giọng điệu hiền hòa, giống như bạn bè quen biết lâu năm.

Tầm mắt dừng trên cái hộp kia, Dạ Cô Tinh cười lạnh nhạt như cũ: “Cảm ơn.”

Hộ sushi thứ 3, có chút thú vị…

Ánh mắt Lý Mẫn Lỵ sâu xa: “Cô không thử một chút sao?”

“Không được rồi. Tôi vừa trang điểm xong.”

“Xin lỗi, là tôi không lo lắng chu đáo.” Trong mắt nhàn nhạt thoáng qua một tia thất vọng.

Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý: “Chị Vương thật đảm đang, thầy Vương Khải thật may mắn.”

Lý Mẫn Lỵ cười khiêm tốn, đáy mắt như có tình cảm dịu dàng thoáng qua: “Có thể gả cho anh ấy, phải là tôi may mắn mới đúng…”

“Tình cảm của hai người, thật khiến cho người khác hâm mộ.” Dạ Cô Tinh bình tĩnh không dao động nói, giống như đang trần thuật rập khuôn một sự thật, cứng nhắc không chút cảm xúc.

Lại nghe tiếng thở dài sâu kín: “Nói đến hạnh phúc, tôi làm sao so bì được với cô?

Dạ Cô Tinh nhướng mày cười: “Chị dâu xem ra rất hiểu chuyện của tôi.”

Lý Mẫn Lỵ nghe vậy, ý cười càng sâu: “Đương nhiên rồi. Đoạn thời gian này, tôi thường nghe Khải nhắc đến cô, hôm nay vừa gặp, tôi mới biết cái gì gọi là danh bất hư truyền, cô không chỉ xinh đẹp, ngay cả kỹ năng diễn xuất cũng là hạng nhất.”

Dạ Cô Tinh cười nửa miệng, nhưng vẻ mặt không dao động, người bình thường nghe được những lời khen ngợi, hoặc là khiêm tốn nhún nhường, hoặc là hớn hở ra mặt, mà cô lại không có chút phản ứng nào, tâm trạng Lý Mẫn Lỵ trở nên dè dặt.

“Bàn đến kỹ năng diễn xuất, thầy Vương Khải mới là người đi trước.”

“Cô quá khiêm tốn rồi…”

“Không,” Dạ Cô Tinh ngắt lời cô ta: “Tôi không phải là khiêm tốn, mà là tôi tự nhận không thể làm được việc truyền thứ kỹ năng diễn xuất này mưa dầm thấm đất này cho người trong nhà.”

Lý Mẫn Lỵ thoáng chốc sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại kịp, trên mặt một hồi xanh lại một hồi đỏ, lại mở miệng, giọng cũng thay đổi, mang theo âm trầm và run sợ: “Lời này của cô Dạ là có ý gì?”

Dạ Cô Tinh mỉm cười nhìn cô ta qua gương, mắt lộ ra tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc…”

“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Gương mặt ấm áp đã phủ mây đen nặng nề.

Dạ Cô Tinh ngắm nghía dải lụa trên trang phục diễn, bộ dáng không chút để ý lộ vẻ lười biếng: “Còn tưởng rằng chị có thể diễn lâu một chút, không ngờ nhanh như vậy đã thoát vai rồi, không phải đáng tiếc sao? Xem ra tinh hoa kỹ năng diễn xuất của thầy Vương Khải, chị còn chưa lĩnh hội được…”

“Cô cảm thấy tôi đang diễn trò?” Sắc mặt Lý Mẫn Lỵ không tốt.

Dạ Cô Tinh lại nghiêm trang lắc đầu: “Không phải diễn, là đổi sắc mặt.”

“Cô!”

“Chị dâu tặng sushi là giả, thăm dò theo dõi mới là thật nhỉ?”

“Nếu cô đã biết, thì nên cách xa Vương Khải một chút.”

Dạ Cô Tinh cũng không có nửa phần ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói này, đáy mắt thờ ơ: “Tôi rất tò mò, tôi là người thứ mấy nhận được lời cảnh cáo này vậy?”

Lý Mẫn Lỵ lạnh lùng cười, đáy mắt như xuất hiện một tia điên cuồng: “Các người đều là những con hồ ly tinh, đều muốn mượn Khải để trèo lên cao, tôi sẽ không để cô được như ý đâu!”

Dạ Cô Tinh chỉ mím môi cười: “Mượn Vương Khải trèo cao? Chị dâu, chị cảm thấy, bằng sự nổi tiếng và địa vị của tôi hôm nay, tôi cần phải mượn người khác cái gì sao? Có điều, người muốn mượn tôi để trèo cao, ngược lại thật đúng là không ít…”

Ánh mắt người phụ nữ theo bản năng né tránh, nhìn kỹ, lại có vài phần chột dạ và tức giận, giống như cố hết sức che giấu thứ gì, lại bị người khác lục ra, phơi bày dưới ánh mặt trời, vội vàng cãi lại: “Khải tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, nụ cười dịu dàng: “Tôi có chỉ đích danh họ tên hai chữ “Vương Khải” này ra sao? Hình như không có… vậy, chị đang căng thẳng cái gì? Lẽ nào, thầy Vương Khải đã từng mượn phụ nữ trèo cao…”

“Im miệng, cô dựa vào cái gì mà dám nói lung tung?” Lý Mẫn Lỵ hổn hển.

Dạ Cô Tinh lại sừng sững không động, vẫn thản nhiên như thường, nhìn cô ta cười sâu xa: “Chị phí lòng đi cảnh cáo người khác, không bằng canh chừng cho kỹ người đàn ông của chính mình. Về phần có thể trông coi được hay không, hoàn toàn phải xem bản lĩnh cá nhân chị. Chị dâu nghĩ sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ hiện lên một chút bối rối, đúng lúc này, giọng của Trương Á từ ngoài cửa truyền vào: “Chị Cô Tinh, đạo diễn Lý gọi…” Động tác đẩy cửa hơi khựng lại, lập tức mỉm cười thân thiện: “Chị Vương cũng ở đây ạ?”

Lý Mẫn Lỵ thoáng chốc khôi phục tươi cười thân thiết: “Đúng vậy, chị đến chào hỏi cô Dạ một tiếng, có ảnh hưởng đến bọn em làm việc không?”

Vì ăn của người ta hai hộp sushi, Trương Á cũng cười thân thiện: “Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng!”

Lúc này, Dạ Cô Tinh đã đứng dậy đi đến cạnh cửa: “Tiểu Á, em vừa nói đạo diễn Lý làm sao?”

Trương Á vỗ trán: “Đạo diễn Lý đang gọi người rồi!”

Hai người một trước một sau ra cửa, Lý Mẫn Lỵ một mình cô độc đứng trong phòng hóa trang to lớn, đáy mắt sâu thẳm khát máu, nhìn phương hướng Dạ Cô Tinh rời đi, khóe môi chậm rãi nhếch lên, khuôn mặt nguyên bản trắng trong thuần khiết lại tuôn ra một vẻ diêm dúa lẳng lơ.

Tức giận hổn hển, lo lắng không yên, ngượng ngùng xấu hổ, tất cả cảm xúc toàn bộ biến mất, chỉ còn lại lẳng lơ cùng quyến rũ hút hồn.

Chị dâu?

Cô ta diễu cợt cười một tiếng, người phụ nữ nắm quyền nhà họ An, cũng chỉ như vậy, lòng đa nghi của Rio đúng là càng ngày càng nặng! Người phụ nữ tự cho là đúng, thích lên mặt dạy đời, cũng đáng phải để ý sao…

Sắc mặt bỗng nhiên nghiêm nghị, tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, nhịp điệu quen thuộc, cô ta lập tức khôi phục vẻ dịu dàng hiền lành.

Vương Khải một đường tìm đến, trên đầu có lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt chạm đến vợ mình thì mềm mại như nước: “Tiểu Lỵ, sao em lại ở đây?”

Cô ta cúi đầu cười, lại nâng mắt, trong mắt tràn đầy vẻ giận giữ: “Anh coi anh, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, em cũng không chạy, anh hoảng sợ cái gì!”

Vương Khải cười dịu dàng: “Anh lo lắng cho em mà…” Cái trừng mắt vừa nãy kia của bà xã, trực tiếp tiến vào trong xương cốt, anh ta cảm thấy chỗ nào đó trên cơ thể đang từ từ ngẩng đầu, ho nhẹ hai tiếng che dấu vẻ không tự nhiên trên gương mặt.

Thật ra, anh ta cũng không hiểu rõ, kết hôn năm năm, những năm tháng mặn nồng sớm đã trôi qua từ lâu, cuộc sống hiện giờ nên bình thường nhàn nhạt mới đúng, nhưng từ một tháng trước, sau lần bà xã trở về nhà mẹ đẻ, anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó khác biệt.

Nhưng đến tột cùng là khác biệt ở chỗ nào, anh ta cũng không nói ra được, giống như so với trước đây thì càng biết cách ăn mặc hơn, càng lẳng lơ hơn, cũng càng có thể khơi dậy anh ta…

Điều này làm Vương Khải hết sức vui mừng, giống như quay lại thời đại học khi hai người yêu nhau, cả ngày mệt mỏi quanh co, trong lòng lại ngọt ngấy ngay được! Trong một đêm, anh ta cảm thấy mình trẻ ra nhiều, tràn đầy tinh lực, khỏe như bò, có thể mặc sức ‘cày cấy’, mỗi khi nghe được tiếng rên rỉ vui sướng của vợ, anh ta có cảm giác thỏa mãn không sao kể xiết.

Tình yêu đối với vợ cũng theo đó lên men, thậm chí hận không thể cầm dây trói cô ở bên người, một tấc cũng không rời.

Người phụ nữ không biến sắc liếc mắt nhìn trộm biểu tình của người đàn ông, thấy anh ta cười đầy xuân sắc, trong mắt lộ ra si dại, nội tâm càng thêm hài lòng, người đàn ông này ngoại hình khá tốt, sức lực ở trên giường lại kinh người, cô ta có chút luyến tiếc…

Cười hào phóng, trong đoan trang có mềm mại đáng yêu, người phụ nữ đỏ ửng hai má: “Em thấy cô Dạ ở đây, muốn đi vào chào hỏi một tiếng, dù sao cũng là bạn diễn của anh…”

Vương Khải nhíu mày, nửa ôm người phụ nữ vào lòng: “Cô ấy tính tình hơi lạnh lùng, quen thì tốt rồi, em đừng để trong lòng.”

Lý Mẫn Lỵ duỗi một đầu ngón tay ra, chọc chọc lồng ngực căng cứng của người đàn ông, lúc này cô ta mềm mại mà dựa vào trong lòng chồng, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao bọc, tinh thần rung động, cảm giác tê dại nhè nhẹ từ gốc đùi bốc lên, xông cô ta suýt nữa say tình.

“Em là loại người lòng dạ hẹp hòi sao? Coi anh xem, nghĩ em thành kiểu người gì rồi? Cô Dạ diễn xuất tốt, tên tuổi lớn, em muốn được nhìn cô ấy ở khoảng cách gần chút, vừa nhìn, em liền lo lắng rồi!”

Vương Khải điểm chóp mũi thanh tú của vợ, tiếp lời hỏi: “Lo lắng điều gì?”

“Đương nhiên lo lắng anh bị cô gái nhỏ xinh đẹp ấy câu mất linh hồn rồi! Ôi, hoa tàn ít bướm, đã định trước bị người ghét bỏ…” Lý Mẫn Lỵ cười nói, giọng điệu như thật như giả.

Vương Khải lập tức hốt hoảng: “Đồ ngốc! Nói cái gì vậy? Chồng em đời này chỉ yêu mình em! Mỗi người đều có một nửa của riêng mình, người ta có đẹp hơn cũng không phải của anh.”

“Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Anh thề…”

“Được rồi, em tin anh là được!”

“Vợ, em thật tốt…” Trong mắt người đàn ông hiện lên một thoáng say mê, giọng nói khàn khàn, chỉ sợ đã sớm rơi vào trong dịu dàng, không thể tự thoát.

Trong mắt người phụ nữ hiện ra một tia mê hoặc, từ khuôn miệng khẽ mở tỏa ra hơi thở mùi đàn hương, với cám dỗ ngông cuồng hệt như cây thuốc phiện “Khải, muốn em…”

……

Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế, lật xem kịch bản, động tác thanh thoát, nét mặt bình thản, cùng bầu không khí nôn nóng xung quanh hình thành sự tương phản rõ ràng.

“Này này, ai có thể nói cho tôi biết, Vương Khải đi đâu rồi không?” Lý Khôn đá ngã cái ghế đẩu, gần như sắp bạo phát, toàn bộ nhân viên trong đoàn đều nơm nớp lo sợ, phải biết rằng, đạo diễn Lý của chúng ta nổi giận, bắt được người là sẽ mắng, không cần biết người ta có sai hay không, ông ta cũng phải mắng cho đã cái nư đã rồi mới tình sau.

Cố Nam An đưa trợ lý của Vương Khải tới, hạ giọng hỏi thăm: “Anh ta đâu rồi?”

“Anh Vương nói anh ấy không thấy vợ đâu, tôi đoán, là đi tìm, đi tìm chị dâu rồi…”

Cố Nam An nhíu mày, nhìn thấy lửa giận của Lý Khôn còn đang không ngừng tăng lên, cũng thầm trách Vương Khải không phân biệt được nặng nhẹ, đây là nơi làm việc, không phải nơi nói chuyện yêu đương, nhưng nghĩ lại, sau nửa tháng hợp tác, Vương Khải cũng không phải loại người không có tinh thần trách nhiệm.

“Chú, chú đừng tức giận, trợ lý đã chạy đi tìm rồi.” Cố Nam An vừa trấn an Lý Khôn, vừa nháy mắt với trợ lý.

“À? Ồ… Đạo diễn Lý, tôi lập tức đi tìm! Anh Vương chắc có việc gì trì hoãn rồi…” Nói xong, cất bước chạy đi.

Lý Khôn thở sâu, thoáng bình tĩnh trở lại, lại nhịn không được rít gào: “Điện thoại đâu? Gọi điện cho anh ta nhanh lên! Một người to đùng như thế, nói không là không thấy, làm cái quỷ gì đây?”

“Đạo diễn Lý, hay là quay tôi trước đi?” Dạ Cô Tinh không biết lúc nào thì đã đến trước mặt hai người.

“Như vậy cũng được, quay đoạn Yên Chi nghịch nước kia trước, dù sao đạo cụ và bối cảnh đều có sẵn,”

Lý Khôn suy tư một chút: “Được.”

Suốt một tiếng, Dã Cô Tinh độc diễn ba cảnh không hề có trở ngại, liền mạch lưu loát, lúc này Vương Khải mới ôm vai vợ, vẻ mặt xin lỗi đi tới.

“Đạo diễn Lý, vừa nãy có chút việc riêng bị chậm trễ, xin lỗi.”

Sắc mặt Lý Khôn không tốt, nhưng cũng không truy cứu đến cùng, chỉ phất phất tay, nhíu mày nói: “Để chuyên viên trang điểm lại đi. Cậu với Dạ Cô Tinh còn hai cảnh diễn, quay xong sớm kết thúc công việc sớm.”

Trong mắt Vương Khải hiện lên một tia xấu hổ, cũng không trách thái độ bực bội của Lý Khôn với anh ta, chuyện này trách nhiệm là ở anh ta, thế nhưng nhất thời không khống chế được, ở một nơi như phòng hóa trang bắt đầu… khụ khụ…

“Tiểu Lỵ, em tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, còn hai cảnh, quay xong anh đưa em đi ăn tối.”

Hai gò má Lý Mẫn Lị ửng đỏ, đôi mắt yêu kiều đến không biết để đâu, như con chim nhỏ tiến vào trong lòng người đàn ông làm tổ, cắn cắn môi: “Khải, đều tại em, em không nên… hại anh chậm trễ công việc.”

“Nói cái gì vậy?” Người đàn ông siết chặt vòng ôm: “Đừng nghĩ nhiều, ngoan, nghe lời, tìm một chỗ ngồi xuống trước, vừa nãy anh không khống chế được, làm em đau…”

Khoảnh khắc quay lưng, vừa đúng đối diện tầm nhìn của Dạ Cô Tinh, mắt Lý Mẫn Lỵ lộ ra đắc ý, cười khiêu khích, mang theo cảm giác ưu việt của người chiến thắng.

Dạ Cô Tinh cười như không cười, một màn kịch vụng về, trăm ngàn sơ hở!

Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén!