“Thay bộ đi.”
Dạ Cô Tinh dừng lại, quay đầu lại nhìn anh, dưới ánh đèn, chiếc cổ trắng như tuyết như ngọc, bóng loáng mờ ảo, mỉm cười nhìn người đàn ông: “Đây không phải là anh chọn sao?”
Người ta nói rằng đàn ông hiểu phụ nữ hơn phụ nữ, đặc biệt là vấn đề ăn mặc, ý kiến của đàn ông thường rất sắc sảo và độc đáo, chiếc váy trên người cô đang mặc cũng là một minh chứng hoàn hảo.
Khoảng hở chữ V sâu để lộ xương đòn mỏng manh, dải ruy băng đen buông thõng trên vai, chiếc váy ôm, dài đến mắt cá chân và đôi giày cao gót màu đen đơn giản, có thể nhìn thấy rõ điểm nhấn lớn nhất của chiếc váy này không phải ở trên, mà là mặt sau, thiết kế khoét rỗng để lộ tấm lưng trắng bóc và thẳng tắp của người phụ nữ.
Sắc mặt An Tuyển Hoàng nhất thời tối sầm, không kìm được chen vào: “Thay.”
Dạ Cô Tinh xõa mái tóc dài, mím chặt đôi môi đỏ mọng, đi đôi giày cao gót về phía người đàn ông, lại gần, rồi lại gần…
Cho đến khi cơ thể hai người chạm vào nhau, và không còn khoảng cách.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở dồn dập, người phụ nữ thở dài còn người đàn ông thì thở hổn hển.
Dạ Cô Tinh ngước mắt nhìn nghiêng, trong khoảng khắc đã nhìn thấy cô nở nụ cười quyến rũ, môi đặt lên cằm người đàn ông, để lại dấu môi đỏ tươi, biểu cảm trong ánh mắt lại vô vùng thuần khiết: “Anh Hoàng, nhịn tim của anh, nhanh quá đi.”
Đàn ông như những sinh vật luôn quen với sự phản công, đặc biệt là trong phương diện tình yêu, họ luôn tự chủ và độc đoán.
An Tuyển Hoàng giơ cánh tay dài ra ôm lấy cái eo mảnh khảnh của người phụ nữ vào lòng, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Dạ Cô Tinh quay đầu tránh đi, đôi môi ấp áp của người đàn ông đặt xuống cái cổ trắng nõn của người phụ nữ, hương hoa sơn trà lập tức bay tới, mùi hương nồng nàn thơm ngát.
Một phát bắn trượt, người đàn ông đuổi thêm lần nữa nhưng Dạ Cô Tinh đã không cho anh được toại nguyện.
An Tuyển Hoàng mất kiên nhẫn than thở: “Ngoan nào, đừng cử động…”
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu cười: “Nghe nói nam nữ hôn nhau thì người đàn ông là người ăn son, anh không sợ trúng độc à?”
“Không sợ. Được chết dưới hoa mẫu đơn cũng rất lãng mạn.”
“Chậc chậc… giờ ngay cả những này cũng học được, An Tuyển Hoàng, anh thật là có bản lĩnh!” Đó có thể là lời khen ngợi hoặc phủ nhận, đều có nhiều ý nghĩa sâu xa.
“Làm người thì phải có tiến bộ.”
“Trêu ghẹo phụ nữ là sự tiến bộ của anh à?”
An Tuyển Hoàng hành động, ánh mắt thận trọng, Dạ Cô Tinh còn tưởng rằng anh sẽ nói đạo lý lớn lao gì, ai ngờ–
“Người mà anh trêu ghẹo là vợ anh.” Nói xong, anh nhếch môi lên.
Dạ Cô Tinh đưa tay lên che miệng anh: “Đừng… em trang điểm rồi.”
“Tí nữa trang điểm lại.”
“Không kịp nữa đâu.”
“Vậy không đi nữa.”
Dạ Cô Tinh mặt đầy sát khí, không đi nữa? Vậy cô thay đi thay lại không phải là mất công rồi sao?
“Aaa… anh!” Dạ Cô Tinh giật mình kêu lên, không ngờ cái người “cầm thú” này lại liếm lòng bàn tay cô.
“Vợ à, anh muốn…” Sự đen tối đang dâng trào trong đôi mắt anh, sâu thẳm vô biên.
Dạ Cô Tinh vỗ vỗ lên đầu anh, giống như đang dỗ một chú cún: “Ngoan nào, về rồi tính.”
An Tuyển Hoàng vẫn ôm chặt không buông: “Bây giờ cơ.”
“…”
Hai người quanh co một hồi, trong nháy mắt đã trôi qua ba mươi phút, Minh Chiêu và Minh Triệt đã đợi ở trước cửa.
Cuối cùng An Tuyển Hoàng cũng không thành công, mặt này đen như đít nồi, nhưng cô vẫn nhất quyết không thay bộ khác.
Dạ Cô Tinh đứng trước gương, quay người lại, chiếc váy đen đung đưa như một đóa sen màu đen đang nở rộ: “Em thấy cũng được mà.”
“Không được.”
“An Tuyển Hoàng, anh phát điên cái gì vậy!” Có thể nói chuyện một cách đàng hoàng không?
“….Hở quá.”
Cuối cùng thì cả hai cũng phải nhường nhau, Dạ Cô Tinh khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ trước ngực, chắn ngang chỗ hở hình chữ V, và mái tóc buông xõa tự nhiên che đi tấm lưng trắng như tuyết.
Khi hai người bước ra ngoài, Dạ Cô Tinh đột nhiên loạng choạng, An Tuyển Hoàng nhanh chóng giữ chặt lấy eo cô, để tránh bị ngã.
Cúi đầu nhìn xuống, một chiếc váy dạ hội màu đen bị vứt bỏ trong góc, vừa rồi Dạ Cô Tinh suýt bị vấp ngã vì thứ này, An Tuyển Hoàng nhặt nó lên, nhưng bị Dạ Cô Tinh cản lại.
“Đồ đã không dùng nữa thì kệ nó đi, ngày mai bảo người giúp việc vứt đi.”
An Tuyển Hoàng ừ một tiếng rồi hai người cùng nhau lên xe.
Bữa tiệc sinh nhật lần thứ 25 của cô chủ Kỷ Tu Viện nhà họ Kỷ đã mời tất cả các quý bà và quý cô ở Bắc Kinh, những người được mời đến đều là những gia đình giàu có từng là bạn bè với nhà họ Kỷ, bao gồm liên minh chính trị và tinh anh trong thương trường.
Dưới sàn trải thảm đỏ và rải đầy hoa, bữa tiệc diễn ra ở nhà họ Kỷ, do bà Kỷ đích thân tổ chức, điều này cho thấy nhà họ Kỷ rất yêu thương cô con gái này.
Kỷ Tu Viện rất thích màu hồng, vì vậy hiện trường bố trí chủ yếu là màu hồng, hơn nữa còn trang trí một chú Hellokitty rất lớn ở trung tâm đài phun nước!
Nói đến quan hệ xã hội ở Bắc Kinh, Kỷ Tu Viện cũng được cọi là một người dẫn đầu, và là người vừa có sức chiến đấu vừa có tài vừa có sắc, mà tất cả những điều này đương nhiên không thể thiếu sự dạy dỗ cẩn thận của quý bà cao quý Lận Tu, và quyền lực to lớn của nhà họ Kỷ, không ai là không nể mặt.
Kỷ Hạo Hiên dẫn theo một nhóm bạn ăn chơi, mặt mày hớn hở, đúng là thiếu niên thích phóng khoáng, tự do.
Kỷ Tu Thần cũng dành thời gian về dự sinh nhật của em gái, anh ta không mặc quân phục mà mặc một bộ vest với khuôn mặt lạnh lùng không muốn người lạ đến gần, toát ra sự lạnh nhạt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Kỷ Cương mang theo vợ đi tiếp chuyện với khách, rất uy nghiêm nhưng mền mại, mơ hồ lộ ra khí chất của một bậc bề trên, khiến người ta phải sợ hãi không dám kinh thường.
Nhà họ Giang, nhà họ Tần đều có người đến dự.
Hiện trường cũng có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đầy tài năng, tuy đây chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng biết đâu họ có thể lọt vào con mắt xanh của cô chủ nhà họ Kỷ, nếu có thể dựa dẫm vào những kẻ quyền thế, thì sẽ nhanh chóng phất lên như thuyền gặp gió!
“An phu nhân, An gia chủ đến–”
Khi người gác cửa cất tiếng thông báo, hiện trường im lặng một lúc, trong những người này ít nhiều cũng đã từng nghe tin đồn Tần Tư Thần bị bắn chết vào bữa tiệc đầy tháng của nhà họ An, thậm chí một số người còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu đó, về sau nhà họ Tần bị nhà họ An ép đến bước đường cùng, mắt thấy đã sắp nhổ tận gốc nhưng ai ngờ rằng người đó lại đột nhiên dừng tay lại.
Mặc dù vẫn còn sống nhưng nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Nhà họ An khiến người ta phải kiêng nể, nhưng An Tuyển Hoàng lại khiến người ta sợ hãi! Và An phu nhân chính là ngồn gốc của sự bùng phát sợ hãi!
Vì vậy, không thể động vào An Tuyển Hoàng, và An phu nhân thì càng không! Và trong lòng mọi người đều biết rõ điều đó.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, tất cả mọi người cũng ngừng tán gẫu, đồng thời nhìn về phía cửa –
Chỉ nhìn thấy một nam một nữ từ từ bước vào cách cửa ngôi nhà cổ kích của nhà họ Kỷ, người đàn ông thì ăn mặc chỉnh tề còn người phụ nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, hai người khoác tay cùng nhau bước vào, chẳng khác nào một đôi tiên đồng ngọc nữ, một phong độ hài hòa quanh quẩn hai người họ, tựa như không còn ai có thể chen vào.
Gió đêm lặng lẽ, cành cây đung đưa xào xạc, người phụ nữ vén mái tóc dài ngang lưng, chiếc váy dạ hội màu đen đung đưa, chiếc khăn choàng đen trên ngực bay bay, một khí chất thần bí cao quý phảng phất nhẹ nhàng.
Cảnh tượng này được một đôi mắt chứa đầy oán ận ở cửa sổ tầng hai nhìn chằm chằm.
“Khụ khụ khụ…” Người đàn ông mặt mày trắng bệch nắm chặn tay, tiếng ho khan vang vọng trong khăn phòng tĩnh lặng, trong mắt lóe lên một tia hung ác nhan hiểm, nhìn bóng lưng cứng đờ của người phụ nữ đứng trước cửa sổ, mỉm cười hung ác và cô độc: “Đố kỵ sao? Ghen tị sao? Hãy thừa nhận đi, em không đấu lại cô ta đâu. Người mà An Tuyển Hoàng yêu là cô ta, chứ không phải là em.”
Người phụ nữ đột nhiên quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta biến sắc, và hét lên gay gắt – “Im đi! Anh câm miệng lại cho tôi!”
Kỷ Hạo Lâm hình như có chút ngạc nhiên, bước tới trước mặt cô ta, dùng bàn tay to lớn bóp lấy quay hàm của người phụ nữ, cúi người lại gần, cười nhạt: “Anh thật không ngờ, một người ngoan ngoãn dịu dàng, lương thiện như em cũng có thể lộ ra cái vẻ mặt đáng ghét như vậy. Có lẽ, trên thế giời này chỉ có người đàn ông đó mới có thể khiến em bận tâm… đến như vậy.”
Kỷ Tu Viện hơi híp mắt lại, như có một tia sát khí xẹt qua, cô ta vươn tay gạt tay người đàn ông ra: “Anh hai, tôi nghĩ anh nên tự chăm sóc tốt bản thân mình trước đi.”
“Haha… bây giờ không giả vờ được nữa rồi ư? Sao em lại không khóc lóc van xin nữa đi? Sao lại không nhắc nhở anh chính là anh hai của em, chúng ta đang làm gì đây?”
Một tia bối rối lóe lên trong mắt của Kỷ Tu Viện, và cô ta nhanh chóng giấu đi.
“Van xin có tác dụng à? Nhắc nhở anh thì anh không làm bậy nữa à?”
“Khụ khụ khụ…” Một nụ cười xấu xa lóe lên trong mắt Kỷ Hạo Lâm: “Sẽ không.”
Người phụ nữ giễu cợt, một tia oán hận lóe lên trong mắt cô ta: “Kỷ Hạo Lâm, tôi sẽ không để anh xúc phạm mình nữa! Năm đó là anh quấy rối tôi trước, An Tuyển Hoàng mới đâm anh một dao, đó là anh đáng đời! Sau này, đừng hòng lợi dụng sự áy náy của tôi đối với anh mà làm tới nữa!”
“Nếu, anh không đồng ý thì sao?” Khuôn mặt tái nhợt của anh ta ửng đỏ vì ho, nhưng nó khiến người đàn ông trông ngày càng yếu đi.
“Anh tưởng rằng tôi còn là Kỷ Tu Viện khi đó mặc cho anh bắt nạt mà không biết phản kháng à? Không? Tôi sẽ không bao giờ như thế nữa!”
Cô ta không thể chịu đựng được loại súc vật này nữa, đặc biệt là trước mặt An Tuyển Hoàng, cô ta sẽ hoàn toàn tránh xa Kỷ Hạo Lâm, và cô ta không còn dũng khí để đối mặt với người mình thầm thương nữa.
Kỷ Tu Viện kinh thường xuất thân của Dạ Cô Tinh, và không thích vẻ ngoài lộng lẫy, chói chang của cô, nhưng lại vô cùng ghen tị với người phụ nữ đó – ít ra, thể xác và tâm hồn cô đều trong sạch!
Vì cảm giác tội lỗi, bất lực và trốn tránh, nên nhiều năm nay cô ta và Kỷ Hạo Lâm có mối quan hệ mập mờ, thậm chí còn xuyên thủng lớp giấy cuối cùng của cửa sổ, đối mặt với sự cưỡng ép của anh ta, cô ta nhẫn nhịn, đối mặt với từng bước đi dồn dập của anh ta, thì cô ta lại không ngừng lùi về phía sau.
Bản thân hèn nhát như vậy hoàn toàn không xứng đứng bên cạnh người đó, anh đã trở về, vậy nên cô ta phải giành lại hạnh phúc của mình!
Mặc dù anh đã có một người vợ và cả hai đứa con, nhưng Kỷ Tu Viện vẫn tin vào sự quyến rũ của mình, hồi đó An Huyển Hoàng cứu cô ta, từ khoảng khắc đó trái tim cô ta sớm đã bị đánh cắp!
“Kỷ Tu Viện, kiếp này của em đã định sẵn rằng không có phúc, tất là những thứ này đều là em nợ anh! Khụ khụ khụ khụ…” Người đàn ông nhéo mạnh vào cái cổ trắng nõn của cô ta, ánh mắt ngưng tụ và ảm đạm.
“Kỷ Hạo Lâm, anh là đồ điên!” Cô ta lấy tay đẩy anh ta ra, dùng hết sực lực đẩy người đàn ông, anh ta lùi về sau ba bước, ngã vào trong góc và ho dữ dội!
Lại ngước mắt lên, đôi mắt đỏ như máu, không chỉ có cô, mà An Tuyển Hoàng cũng đừng hòng yên ổn!
…
Dưới tiếng đàn violon du dương, người phụ nữ trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt săn đuổi tại hiện trường. Cô ta có nước da trắng trẻo và dáng vẻ thanh tú, ngoài Kỷ Tu Viện, chủ nhân của bữa tiệc này thì còn có thể là ai?
Nhưng trong những ánh mắt ấy, lại không có ánh mắt của người mà cô ta mong đợi nhất.
Đôi mắt xẹt qua chút ảm đạm, nụ cười vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng cô ta lại có chút ngổn ngang, nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, cô ta nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh anh, trong lòng của Kỷ Tư Viện đầy chua xót.
Cảm nhật được ánh mắt từ xa nhìn tới, Dạ Cô Tinh lạnh lùng quay lại, sau đó khẽ cong môi cười, nâng ly rượu nhìn về phía Kỷ Tu Viện, trong ánh mắt đầy ẩn ý.
Kỷ Tu Viện sững sờ, ngạc nhiên trước phản xạ của người kia, cô ta vội vàng né tránh, trong lúc phân tâm, cô ta giẫm lên chiếc váy, loạng choạng suýt nữa thì ngã xuống đất, mọi người há to miệng kinh ngạc, cuối cũng đã đứng vững lại được, nhưng tư thái hoàn hảo đã biến mất, thay vào đó là một dáng đứng có chút ngượng ngùng.