Không thể nghi ngờ, bài này cũng một lần là qua, sự mừng rỡ trong mắt Lâm Học Quân càng ngày càng đậm, mà vẻ mặt của Hạ Hồng cũng tràn đầy tự hào.
Thu âm xong hai bài hát, lẽ ra khi hoàn thành xong công việc rồi thì Dạ Cô Tinh phải rút lui, mà trên thực tế, cô cũng chỉ chuẩn bị mỗi hai bài hát này thôi. Tuy là khả năng cảm nhạc của Dạ Cô Tinh cực tốt, năng lực lĩnh ngộ siêu phàm, nhưng cũng không có khả năng nhìn qua nhạc phổ một lần là biết hát, có thể đạt được hiệu quả như bây giờ, là kết quả của việc cô phải luyện tập vô số lần.
Trên đời này, không có thiên tài tuyệt đối, cho dù có thiên phú dị bẩm, cũng cần ngày ngày siêng năng luyện tập, thành công của mỗi người đều không dễ dàng!
Nhiệm vụ của cô đã đại công cáo thành, Trương Á đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, cười đến không ngậm được miệng, thầm nghĩ, Áo Tím không hổ là Áo Tím, bất kể là diễn xuất, hay là ca hát, đều là nhân tài kiệt xuất, lời nguyền “biết nhiều mà không tinh thông” dường như đã hoàn toàn mất linh với cô, với tư cách là một trợ lý, Trương Á còn phấn khích hơn so với người trong cuộc, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm dáng vẻ cực kì nở mày nở mặt!
Lúc trước, cô ấy nghe rõ ràng ràng, trong số những nhân viên kia có một vài người phụ nữ lắm mồm lắm miệng, lại dám nói chị Cô Tinh là đồ bình hoa! Lần này tình thế lật ngược hoàn toàn, còn không chói mù mắt chó của các người à? Hừ!
“Chị Cô Tinh, em thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, vừa định chào Lâm Học Quân và Hạ Hồng một cái, thì nghe thấy một tiếng quát lớn chợt vang, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, khi ngước mắt lên, chỉ thấy ở trong phòng thu âm, Thành Giới đang nắm lấy tóc, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt bực bội.
“Thành Giới, tên nhóc con cậu hôm nay làm phản rồi đúng không? Đều nói là quá tam ba bận, cậu xem đây là lần thứ mấy rồi?” Tiếng quát rất mạnh mẽ, vang dội của Lâm Học Quân vang lên trong phòng thu chật hẹp, mang theo sự táo bạo phiền muộn như sắp sụp đổ, cái bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia như hận không thể bóp chết Thành Giới luôn vậy.
Người ta nói kỳ vọng càng cao, thì thất vọng càng nhiều. Thành Giới theo học bậc thầy trong làng âm nhạc của Trung Quốc là ông Vu Ân Bác, còn Lâm Học Quân là sư đệ của ông Vu, nên Thành Giới phải gọi ông ấy là sư thúc.
Bất kể là Lâm Học Quân, hay là Vu Ân Bác đều gửi gắm rất nhiều kỳ vọng lên người Thành Giới, mà hôm nay trạng thái của Thành Giới quả thật không quá tốt, đến cả Dạ Cô Tinh cũng nghe ra được, huống chi là người nổi tiếng nghiêm khắc như Lâm Học Quân.
“Sư thúc, con… thật sự đã cố gắng hết sức rồi.” Thành Giới chán nản cúi đầu, khóe môi như có như không nở một nụ cười khổ.
Lâm Học Quân thấy thế, trong mắt loé lên vẻ không nhẫn tâm, khẽ thở dài: “Thành Giới, cậu đứng dậy trước đi.”
Thành Giới đứng dậy, tháo tai nghe xuống, ra khỏi phòng thu, đứng trước mặt Lâm Học Quân, cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
“Thành Giới, cậu có biết vấn đề lớn nhất của mình là gì không?”
Thành Giới lắc đầu.
Đôi mắt già nua lăng lệ ác liệt mà khôn khéo của Lâm Học Quân nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh, có lẽ là lo mình sẽ doạ sợ cô gái nhỏ này, sắc mặt dần dần dịu lại: “Cô bé, vừa rồi tôi thấy cô cau mày, cô tới giảng dạy cho Giới nghe xem.”
Lại không biết rằng “cô bé” mà ông ấy nói đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi!
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc, bước đến trước mặt Thành Giới: “Trước hết cậu hãy nói cho tôi biết, tại sao cậu lại phổ nhạc cho bài thơ này.”
Thành Giới không cần nghĩ ngợi: “Tôi nghĩ Thương Ương Gia Thố là một người đàn ông chân chính, làm những chuyện của người đàn ông chân chính! Cho nên, tôi đã thử phổ nhạc cho bài thơ mà ông viết…”
Lâm Học Quân giật giật khóe miệng, thầm mắng đứa học trò cưng này của sư huynh là thứ cà lơ phất phơ!
Ngược lại thì ánh mắt của Dạ Cô Tinh hơi trầm lặng, như có điều suy tư.
Thương Ương Gia Thố từng là Đức Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của thời Khang Hy *, pháp danh La Tang Nhân Khâm Thương Ương Gia Thố, ngoài ra, ông còn là một nhà thơ dân ca tài hoa xuất chúng, đặc biệt am hiểu thơ tình, còn đem lòng yêu một người con gái xinh đẹp tên Mã Cát Gia Mễ.
*(Thương Ương Gia Thố sinh tại Mon Tawang (nay là Arunachal Pradesh, Ấn Độ) trong một gia đình nông dân nhiều đời là tín đồ Ninh-mã phái thuộc Phật giáo Tây Tạng. Năm 15 tuổi được các cao tăng Tây Tạng chọn tiến nhập cung điện Potala, tức là Đức Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6, có địa vị thủ lĩnh trong Chính giáo Tây Tạng, Gelugpa (hay Hoàng giáo), nhưng ông đã đi ngược lại các nguyên tắc của trường phái Gelugpa, muốn chối bỏ cuộc sống khắc khổ của một tu sĩ. Ông đã viết những bài thơ về Phật giáo, về tình yêu lãng mạn, không tuân thủ theo sắc giới của nhà Phật.
Sự mâu thuẫn giữa ông và triều đình Tạng ngày càng căng thẳng, lúc ấy người đứng đầu là Lha-bzang Khan, được sự chấp thuận của Khang Hy, đã bắt giữ ông. 28 tháng 6 năm 1706, Lha-bzang Khan truất phế Thương Ương Gia Thố và năm 1707, lập Ngawang Yeshey Gyatso, khi ấy 21 tuổi lên làm Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6. Phái Gelugpa và dân Tây Tạng chối bỏ sự áp đặt của Lha-bzang Khan và không công nhận Ngawang Yeshey Gyatso.
Trên đường bị áp giải về Bắc Kinh, Thương Ương Gia Thố đã viết một bài thơ nói về sự chuyển thế của mình sau đó biến mất bí ẩn vào 15 tháng 11 năm 1706 tại khu vực tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.)
Theo như truyền thuyết ghi lại, khi đến buổi tối ông sẽ đổi tên thành Đạt Tang Uông Ba, dùng thân phận là quý cậu mà lưu luyến ở tiệm rượu đầu đường trên đường phố Lhasa.
Các tài liệu nghiên cứu đã từng viết: “Mặc quần áo bình thường bằng tơ lụa, tay đeo nhẫn, đầu để tóc dài, say mê yến tiệc ca hát nhảy múa, qua đêm ở nhà của phụ nữ bên ngoài cung.”
Vừa hay chứng minh cho bài thơ nổi tiếng của ông: “Trụ tiến Bố Đạt La cung, ngã thị tuyết tối đại đích vương, lưu lãng tại Lạp Tát nhai đầu, ngã thị thế gian tối mĩ đích tình lang!” (Ở trong cung điện Potala, ta là vị vua lớn nhất của Tuyết vực, lang thang trên đường phố Lhasa, ta là người tình của người đẹp nhất thế gian!)
Một người phong lưu lãng tử như vậy, tiêu sái không bị ràng buộc như vậy, đã hấp dẫn không biết bao nhiêu giai nhân phải khom lưng, đồng thời còn khiến cho cánh đàn ông phải tôn sùng tán dương, học hỏi noi theo! Chả trách Thành Giới lại dùng thơ của ông ấy đưa vào bài hát, hoá ra là có ý ở chỗ này!
Thật ra nhìn từ phong cách của cả bài hát, cũng vừa hay minh chứng cho điều này, tiêu sái đại khí, tùy ý không bị trói buộc!
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thành Giới, chậm rãi lắc đầu: “Đáng tiếc, râu ông nọ cắm cằm bà kia! “
Thành Giới ánh mắt ngưng trệ, vẻ mặt sững sờ, “Là, là ý gì?”
“Một ca khúc không diễn đạt được ý, lời có hay đến đâu, nhạc có tốt cỡ nào, kỹ năng hát có cao hơn nữa, cũng chỉ là lãng phí công sức, căn bản không thể hát cho hay được.” Dạ Cô Tinh cười như không cười: “Thành Giới, không phải lỗi của cậu, nhưng quả thực cũng là lỗi của cậu.”
Những lời này không chỉ làm Thành Giới ngơ ngẩn, còn làm Lâm Học Quân sửng sốt.
Dạ Cô Tinh cũng không vòng vo nữa, mở miệng giải thích: “Thương Ương Gia Thố trời sinh tính tình tự nhiên cởi mở, phong lưu tiêu sái, dám khiêu chiến với quy tắc của thế tục, sự quả cảm này này khiến cậu kính nể, như lời cậu nói ban nãy, ông ấy là người đàn ông chân chính, vì đó, cậu cho rằng bài hát nên đi theo phong cách đại khí kiên quyết, tôi nói vậy đúng không?”
Thành Giới liên tục gật đầu, khi sáng tác cậu đúng là đã nghĩ như vậy,”Có vấn đề gì ư?”
“Đương nhiên là có vấn đề, có vấn đề lớn!”
Thành Giới đột nhiên mở to mắt, ngay cả Lâm Học Quân cũng lộ ra vẻ mong đợi.
“Nhưng cậu quên mất, đây là một bài thơ tình!”
Thành Giới chỉ cảm thấy đầu bị gõ một cú, tỉnh ngộ rồi! Đến bây giờ mới hiểu Dạ Cô Tinh nói “râu ông nọ cắm cằm bà kia” và “ca khúc không diễn đạt được ý” là có ý gì! Phần nhạc và phần lời của bài hát này vốn mâu thuẫn nhau, dù là ai hát, đều sẽ hỏng thôi!
“Tôi đề nghị, là cậu nên sáng tác lại một lần nữa đi…”
Sau khi ra khỏi phòng thu, đã lố giờ cơm trưa một lúc, Dạ Cô Tinh sờ bụng, cảm thấy có chút đói, Trương Á tuy không nói, nhưng dáng vẻ ỉu xìu không có sức lực, vừa nhìn là biết đã đói meo rồi.
Dạ Cô Tinh cười cười với cô ấy: “Hôm nay công việc kết thúc sớm, đi thôi, chị mời em ăn cơm.”
Trương Á hai mắt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng sụp xuống: “Chị Cô Tinh, hay là thôi đi, em về studio chắc là có thể kịp giờ cơm, cho dù không kịp đi nữa thì khẳng định vẫn còn…”
“Cô gái nhỏ vậy mà lại khách sáo với chị rồi? Tuổi thì không lớn, mà lại lắm quy tắc ghê.”
Trương Á xấu hổ cười cười: “Em chỉ là cảm thấy… Vô công bất thụ lộc.”
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một chút: “Ai nói em không có công hả?”
“Em, em có thể có công gì?” Trương Á sửng sốt.
“Hôm nay em đã có thể giữ được bình tĩnh, không tranh cãi với những nhân viên đó, xem ra là có nghe lọt tai lời chị nói.”
Trương Á cười, thoáng chốc mặt mày cong cong: “Đúng là việc gì cũng không giấu được chị Cô Tinh!” Sự ngưỡng mộ đối với Dạ Cô Tinh lại nhiều thêm mấy phần.
“Mời em ăn cơm, coi như là phần thưởng.”
Trương Á đáp lại to rõ: “Vâng ạ!”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi tới bãi đậu xe, ngay khi Dạ Cô Tinh lấy chìa khóa xe ra, thì có một tiếng phụ nữ chế nhạo từ bên cạnh.
Thuận thế nhìn qua, Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!
Trương Á trông có vẻ còn kích động hơn Dạ Cô Tinh, xắn tay áo lên, như thể một giây sau sẽ lao lên, ‘cắn’ chết đối phương!
Thân trên của người phụ nữ mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, vạt áo vén lên cao, thắt nút, để lộ phần bụng bằng phẳng và rốn với 3 cái khuyên rốn cạnh nhau, phần thân dưới kết hợp với váy chữ A in hoa màu xanh lam, chân mang đôi giày cao gót có quai màu nude mẫu mới nhất trong bộ sưu tập mùa hè của GUCCI, tóc được búi thành hình nụ hoa, buộc chắc chắn sau đầu, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng.
Cách ăn mặc rất trẻ trung, rất thời trang, chỉ là, nội y màu đen lấp ló ở phía dưới chiếc áo sơ mi kia đã làm cho phần thanh xuân này bớt đi nhiều, lẳng lơ làm dáng, ngoại trừ Dụ Khả Hân, thì còn là ai được nữa?
“Ôi! Đây không phải là Áo Tím sao? Không phải cô đã trở thành cổ đông của studio Tinh Huy rồi sao, còn tới thông đồng với Thiên Ngu làm gì? Thật là lòng tham không đáy mà!” Không đợi Dạ Cô Tinh có phản ứng gì, cô ta đã mở miệng gây khó dễ, thật đúng là biểu hiện y như tư liệu điều tra được, dễ kích động!
Lần trước vì chuyện cãi nhau với các nhân viên, tổng giám đốc đã gọi cô ta vào văn phòng mắng cho một trận, còn thông báo phê bình ở trong nội bộ công ty, mặt mũi của cô ta mất sạch, đi đến đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, các nhân viên cùng nhau gây phiền phức cho cô ta, nghệ sĩ cùng công ty tránh cô ta như tránh bệnh dịch, Dụ Khả Hân hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau lưng mắng các nhân viên mù mắt chó, mắng nghệ sĩ của công ty là đồ ăn cháo đá bát, cứ thế, cô ta đã đắc tội với cả hai bên.
Khi nhìn thấy được thái độ lạnh lùng của mọi người, Dụ Khả Hân mới nhận ra rằng, dưới sự bốc đồng của chính mình, đã làm chuyện ngu ngốc, hối hận không kịp!
Trong khoảng thời gian này, bận bịu xây dựng quan hệ cùng nhân viên của công ty, khôi phục lại tình cảm giữa mình và mấy “chị em tốt”, tặng quà, dùng gương mặt tươi cười tiếp đón, cuối cùng cũng có thể xoa dịu quan hệ giữa mình và hai bên, khiến cô ta mệt đến xoay vòng vòng.
Không dễ gì mới dừng lại, bình tĩnh suy nghĩ một hồi, truy tìm nguyên nhân gốc rễ, Dụ Khả Hân kinh ngạc phát giác ra rằng, tất cả những chuyện này bắt đầu từ khi trợ lý nhỏ kia đụng phải mình, mới dần dần phát triển thành cái đống lộn xộn như bây giờ.
Còn có người phụ nữ đeo kính mát to bản, bắt lấy cổ tay của mình kia nữa, là cô đã đẩy mình vào thang máy, sau đó mới khiến mình bị người ta giẫm đạp, tiếp theo là nổi giận, thậm chí cuối cùng còn kinh động đến tổng giám đốc!
Dụ Khả Hân càng nghĩ càng cảm thấy hai người phụ nữ kia chính là hung thủ, vừa lúc đó, Vương Uy lại nói cho cô ta biết, người phụ nữ đeo kính râm kia hoá ra chính là Áo Tím- Dạ Cô Tinh!
Cô ta cười giễu ba tiếng, trong mắt hiện lên sự căm hận, Vương Uy đang ở bên cạnh lập tức cảnh thấy sởn hết cả gai ốc.
Thực ra, trước khi “sự cố thang máy” này xảy ra, Dụ Khả Hân cũng đã kết oán kết thù với Dạ Cô Tinh rồi.
Khoảng 4 tháng trước, khi album mới của Thành Giới được đăng lên trên báo, có ý muốn phát triển theo phương diện này, Dụ Khả Hân – người đang muốn phá vỡ trạng thái không chìm không nổi của mình hiện tại, đã đích thân đi tìm người quản lí của Thành Giới – Ghaith, cái tay Mỹ đó đã ngấp nghé cô ta rất lâu rồi, cô ta thể hiện ra chút kỹ năng giường chiếu, đã khiến người nọ ngoan ngoãn nghe lời, khi đang tình nồng ý mật, cô ta đưa ra điều kiện, yêu cầu tham gia vào bài hát mới của Thành Giới.
Trước đó cô ta đã nhận được tin tức, album này của Thành Giới, đã thay đổi phong cách solo cũ, có hai bài hát mới sẽ do nam và nữ song ca, vừa hay đang tạm thiếu nữ ca sĩ, vẫn đang xem xét, đến lúc đó nhờ vào nhân khí của Thành Giới ở giới âm nhạc, nâng đỡ chính mình nổi tiếng.
Nổi tiếng rồi, còn sợ không nhận được phim à? Huống chi, lúc trước cô ta cũng là ra mắt với vai trò ca sĩ, từng được đào tạo thanh nhạc nghiêm ngặt, khả năng nắm bắt thanh nhạc cũng không kém gì ca sĩ chuyên nghiệp, đúng thật là có tài năng thực sự, ngủ với Ghaith chẳng qua là để cho chắc ăn mà thôi.
Vốn tưởng là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng không ngờ Thành Giới lại chọn trúng Dạ Cô Tinh, lén ký hợp đồng sau lưng Ghaith!
Để an ủi Dụ Khả Hân, Ghaith đã cho cô ta làm nữ chính trong MV của album mới, chuyện này mới được cho qua.
Về sau, cô ta bàn bạc chuyện hợp tác với Thành Giới, cô ta cố tình để paparazzi chụp được những bức ảnh thân mật của hai người, âm thầm trợ giúp, và cuối cùng, làm tin đồn hot lên, cuối cùng lên được hotsearch, ai ngờ vào ngày hôm sau, tin tức về “bữa tiệc đầy tháng của hội nhà giàu” ùn ùn kéo đến, đã mạnh mẽ đè tin đồn của cô ta và Thành Giới xuống.
Dụ Khả Hân không tiếc bỏ ra mọi giá mới làm thành hết thảy những chuyện này, mắt thấy sắp hot lên rồi, lại bị tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ làm rối loạn tất cả kế hoạch, làm cho một phen tính toán của cô ta chết yểu giữa đường, mất cả chì lần chài!
Mà hai đứa trẻ này chính là bò ra từ bụng của Dạ Cô Tinh!
Đã là lần thứ hai rồi, làm sao mà cô ta có thể không hận được cơ chứ?
Dụ Khả Hân tức đến nghiến răng nghiến lợi, sớm đã ghi lại tất cả những khoản nợ này ở trong lòng, một khi có cơ hội, cô ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Đúng vậy, bây giờ đã đụng mặt nhau rồi, làm sao cô ta có thể bỏ qua được?
Thấy Dạ Cô Tinh không có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt Dụ Khả Tân lóe lên vẻ đắc ý, ngay cả thắt lưng cũng thẳng lên mấy phần, ưỡn ngực, thiếu điều bung luôn cái cúc áo sơ mi. “Không thể ngờ được Áo Tím tiếng tăm lừng lẫy lại là một cái túi trút giận? À, tôi biết rồi, cô chắc chắn là đã dùng dáng vẻ nhu nhược yếu ớt này mới khiến đạo diễn rủ lòng thương hại, để cô quay bộ “Bầu trời thành phố” đúng không? Đúng là đồ đê tiện, thật lẳng lơ…”
“Xin hỏi, cô đang nói chuyện với tôi sao?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ khó hiểu, vẻ mặt vô hại.
Dụ Khả Hân sững sờ: “Cô, cô vậy mà lại không biết tôi?”
“Ôi!” Chỉ nghe thấy một tiếng hô kinh ngạc: “Cô này ăn nói kỳ lạ ghê, có phải là não có vấn đề hay không? Tôi cần gì phải biết cô? Chẳng lẽ… cô là vợ tổng thống? Hay là… con nhà danh giá?” Sau đó quay đầu nhìn Trương Á: “Em có biết người này không?”
Trương Á cố nhịn cười, một mặt nghiêm túc trả lời: “Chị Cô Tinh, có thể để chị quen biết chắc chắn phải là nhân vật tai to mặt lớn, cái loại thằng hề nhảy nhót lung tung như này chị làm sao mà quen biết cho được? Vô duyên vô cớ bị bẩn mắt, thật là sai sót mà!”
“Ồ, hoá ra là tên hề nhảy nhót lung tung à? Tên của cô thật là khó nghe quá! Không chỉ có tên khó nghe, mà còn xấu nữa, xin hỏi, cô là bò ra từ nhà vệ sinh à?”
Trương Á nhịn đến mức đỏ bừng cả mặt, thuận thế nói tiếp lời, “Không, cô hề này làm sao có thể bò ra từ nhà vệ sinh được? Cô ta rõ ràng là bò ra từ hố phân mà! Không chỉ miệng thúi, mà cả người đều thúi, thật sự là thúi đến lật cả vũ trụ luôn!”
Dạ Cô Tinh bất lực cười nhìn Dụ Khả Hân: “Nhìn xem, làm sao mà tôi có thể quen biết người bò ra từ hố phân được chứ? Quý cô hố phân à, cô thật sự là nghĩ nhiều rồi.”
Trương Á đưa tay vẫy vẫy trước mũi: “Ôi trời ạ! Không khí ở đây bị ô nhiễm rồi, chị Cô Tinh, chúng ta mau đi thôi!”
Dạ Cô Tinh gật đầu đồng ý, lên xe, nổ máy, chiếc Lamborghini phóng vụt đi, cát bụi mù mịt, để lại một ‘quý cô hố phân’ trợn tròn mắt kinh ngạc, lộn xộn trong gió.
Thật lâu sau——
“Aaaaaa——–Áo Tím! Chúng ta cứ chờ đó mà xem!”