[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 22: Tức giận với Hoa Đán, Cô Tinh bẫy người




“Được, tôi đồng ý.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Hai bên bắt tay nhau: “Hợp tác vui vẻ.”

Dạ Cô Tinh thu tay lại, quay người rời đi.

“Này! Chị còn chưa nói cho tôi biết phải làm thế nào!” Thành Giới đứng trước mặt cô, đôi mắt sáng rực, như pháo hoa được thắp sáng ngay lập tức.

“Thành Thiên Vương rất muốn biết sao?”

Cậu ấy gãi đầu và nói một cách nghiêm túc: “Gọi là Giới được rồi, dù sao chúng ta cũng là cộng tác với nhau, không nên xưng hô xa lạ như vậy.”

Nghĩ đến chuyện hợp tác sau này của hai người, Dạ Cô Tinh cũng không ngượng ngùng “Được rồi, Giới.”

Thành Giới mặt tươi cười lộ cả hàm răng trắng “Giữa bạn bè với nhau, không nên giấu diếm bí kíp vậy chứ!”

Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Nếu cậu thực sự muốn biết, có thể suy nghĩ lại xem tôi làm nghề gì.” Để lại một câu đầy ẩn ý, Dạ Cô Tinh lướt qua cậu ấy và bước đi, Trương Á vội vàng theo sau.

“Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ bảo producer tới gặp anh trước, ngày mốt chính thức thu âm.”

Thành Giới dường như chưa hiểu gì, cứ sững sờ đứng đó, cau mày suy nghĩ miên man, tự hỏi Dạ Cô Tinh vừa nói gì – rốt cuộc cô làm gì?

“Không phải chỉ là quay một bộ phim…” Đôi mắt cậu ấy đột nhiên sáng lên, lông mày giãn ra, Thành Giới như nhặt được của quý, mừng rỡ như điên!

Cô ấy là diễn viên, vì vậy khi hát, cô ấy không chỉ mở miệng để hát, mà còn đang diễn xuất! Mỗi bài hát là một câu chuyện, và mỗi câu chuyện đều có thể được xâu chuỗi thành kịch bản, ngoài vai trò là người ca sĩ, cô ấy còn là nhân vật trong chính vở kịch đó! Cho nên, cô ấy có thể thể hiện được toàn bộ tình cảm cũng như sự tinh túy của bài hát đó, Thành Giới tự cảm thấy xấu hổ.

Một người hát bằng tâm hồn, và một người hát bằng kỹ năng, rõ ràng là người trước hay hơn người sau!

Cong môi cười thầm, Thành Giới nhìn về hướng Dạ Cô Tinh rời đi, ánh mắt càng ngày càng rạng rỡ: “Tôi rất mong được làm việc với chị trong những lần hợp tác tiếp theo…”

“Chị Cô Tinh, chị thật lợi hại! Em không nhịn được cười khi nhìn thấy gương mặt sững sờ của Thành Thiên Vương luôn ấy. Thật là buồn cười…”

Dạ Cô Tinh nhớ tới hành động bảo vệ mình lúc vừa rồi của cô ấy, mắt cô cười nhẹ, toát lên tia ấm áp: “Vừa rồi cảm ơn em nhé.”

Trương Á sửng sốt, vì được khen mà kinh ngạc, liên tục xua tay: “Chị Cô Tinh, chị khách sáo quá, đây là công việc của em, gọi là… ờm… là câu gì ấy nhỉ? Lấy tiền của người ta thì phải giúp họ tránh tai họa! Hì hì! Dạ tổng đã giao chị cho em, em đương nhiên sẽ chăm sóc chị thật tốt!” Vừa nói bừa vỗ ngực bảo đảm, trông rất ra dáng một nữ hán tử.

Dạ Cô Tinh giật giật khóe miệng, lấy tiền trừ họa giúp người khác? Không biết còn tưởng là một tên cướp hay một sát thủ đó…

“Thang máy đến rồi!” Trương Á chạy lên phía trước, quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh, đột nhiên có một người bước ra khỏi thang máy, Trương Á không chú ý đã vô tình đụng vào người nọ!

Sau khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ, Trương Á kịp thời ổn định dáng người, nhưng người bên kia đã ngã xuống đất, bị cửa thang máy kẹp một cái, lại một tiếng gào khóc khác vang lên.

Trương Á sửng sốt, khi nhìn thấy người phụ nữ trên mặt đất với khuôn mặt trang điểm tinh tế và quần áo sang trọng, và ký hiệu hai chữ C lớn đặc biệt dễ thấy trên túi xách. Biết ngay mình đã đụng phải người không nên đụng, nhìn lại gương mặt của một người phụ nữ, cực kì quen mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đây không phải là tiểu hoa đán Dụ Khả Hân sao!

Trương Á thầm kêu một tiếng hỏng rồi, gương mặt tràn ngập ý xin lỗi, tự trách mình không cẩn thận, vội vàng tiến lên giúp đỡ và liên tục xin lỗi: “Em xin lỗi! Xin lỗi! Chị Dụ, em không phải cố ý đâu, chị không sao chứ?”

Ai biết Dụ Khả Hân lại không cảm kích, đẩy tay Trương Á ra, rồi từ trên mặt đất tự mình đứng dậy, mái tóc dài hơi rối loạn, váy ren trắng dài đến đầu gối bị bẩn, túi xách cũng bị cửa thang máy làm biến dạng. Trông thật sự rất thảm hại.

Cô ta hung hăng nhìn Trương Á: “Đồ nhà quê từ đâu đến vậy, cô đi đứng không mở mắt ra nhìn đường à?”

Sắc mặt Trương Á tái nhợt, cúi đầu, nói nhỏ: “Xin lỗi, em thật sự không cố ý…”

Ngay khi Dụ Khả Hân nhìn thấy bộ dạng khúm núm vâng lời của đối phương thì càng thêm tức giận: “Không phải cố ý sao? Vậy thì chính là có ý! Tôi thật sự không biết tại sao công ty lại để đám người như cô vào đây. Thật là khó coi…”

Trương Á nghèn nghẹn trong cổ họng, tính cách của cô ấy vốn không quen chịu thiệt thòi, nhưng dù sao cũng là do cô đụng người ta, chính vì đạo lí này, nên lúc nãy giờ cô ấy mới phải chịu đựng nghe mắng. Nhưng người phụ nữ này thật đáng ghét, cứ nhất định không tha thứ cho người khác, hóa ra trước mặt khán giả thì đóng vai người thân thiện hào phóng, sau lưng lại có thái độ khó chịu như vậy, thật đúng là được mở mang tầm mắt!

Nếu là trước đây, Trương Á rất có thể liều lĩnh bỏ đi, nhưng bây giờ cô ấy là trợ lý của Dạ Cô Tinh, một lời nói việc làm của cô ấy đều đại biểu cho thái độ của Áo Tím, nếu cô ấy thật sự mặc kệ mà đối đầu với cái cô tiểu hoa đán này, khó tránh khỏi việc này bị lộ ra ngoài, đến lúc đó nói không chừng sẽ truyền ra tin tiêu cực.

Sau một hồi đắn đo, Trương Á nghiến răng nghiến lợi, được, cô nhịn!

Chân thành nở một nụ cười nhẹ hàm chứa lời xin lỗi “Chị Dụ, thật sự xin lỗi chị, chân của chị không sao chứ? Có cần em đưa chị đến bệnh viện khám không…”

“Cô là cái thá gì? Muốn đưa tôi đi bệnh viện? Cô có biết thời gian của tôi quý giá như thế nào không? Cát xê để tôi tham gia một thông cáo báo chí đã có sáu chữ số. Cô làm trễ nải chuyện của tôi, cô có đền nổi không?” Dụ Khả Hân một tay chống tường một tay xoa mắt cá chân, mặt mũi vặn vẹo và cặp mắt tức tối.

Ding—

Lúc này, thang máy bên kia cũng tới, một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé mặc áo sơ mi hoa, đeo gọng kính trắng, cầm túi lớn túi bé khó khăn bước ra từ thang máy, miệng lẩm bẩm: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, em chạy nhanh như vậy làm gì ah, đồ đạc nặng như vậy làm sao mà chế đuổi theo kịp! Ông trời ơi, Thượng Đế, Chúa A La, A Di Đà Phật…”

“Anh Uy! Sao bây giờ anh mới tới? Em suýt bị người ta hại chết rồi đây này!” Giọng nói hổn hển của Dụ Khả Hân vang lên, người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé đột ngột quay lại, đồ đạc trong tay anh ta rơi xuống đập mạnh trên mặt đất. Một giây sau đó chỉ thấy tay anh ta xếp thành hình hoa lan chỉ, mặt mày kinh hoảng chạy về phía Dụ Khả Hân, tốc độ giống như một cơn lốc nhỏ.

Trương Á trợn mắt há to miệng, chết lặng.

“Hân Hân! Em sao thế này? Là kẻ chết bầm nào, lăn ra đây! Nếu hôm nay mà bỏ qua chuyện này, chế đây không phải đàn ông!” Vừa nói chuyện, anh ta vừa hung hăng nhìn chằm chằm vào Trương Á, rõ ràng là nói bóng nói gió. Sau đó anh ta quay lại nhìn vào Dụ Khả Hân, ánh mắt tràn đầy đau khổ: “Hân Hân, chân của em không sao chứ? Hay là chúng ta đi bệnh viện khám?” Nói xong thì vươn tay đỡ cô ta.

Dụ Khả Hân vung tay, đẩy cánh tay của anh ta ra, rồi chỉ vào Trương Á: “Đây, chính là đồ nhà quê mắt mù này đụng ngã em! Nhìn đi, tóc rối, quần áo cũng bị bẩn, còn chiếc túi mà em yêu thích nhất nữa…”

“Chị Dụ, thật sự rất xin lỗi, tôi có thể đền tiền quần áo và túi xách cho chị.” Trương Á tiếp tục nói xin lỗi, thật ra trong lòng cô ấy cũng đang hừng hực lửa giận rồi, dù gì thì cũng chẳng có ai muốn bị gọi là đồ nhà quê nhiều lần như vậy. Mà tình cờ là Trương Á lại còn đặc biệt nhạy cảm với từ “đồ nhà quê” này.

Khi còn nhỏ, do điều kiện gia đình không tốt, quần áo cô mặc đều là đồ bỏ đi của chị em bà con được cha mẹ nhặt về, từ nhỏ, lúc đi học bạn bè đều cười nhạo cô mặc đồ quê mùa lỗi thời, bị chọc là con bé nhà quê và gọi cô là “con nhỏ nông dân”, “đồ nhà quê”, chính vì thế mà cô rất nhạy cảm với những từ này, lúc này móng tay của cô bấm chặt vào lòng bàn tay, cơn giận cũng chập chừng bùng nổ, cô lại nghĩ ngợi về điều gì đó, sự giận dữ lại bị ép xuống, chỉ mong bản thân lùi một bước để mọi chuyện có thể êm đẹp.

Nhưng hiển nhiên người đối diện không có ý dừng lại ở đó, chỉ nghe thấy Dụ Khả Hân cười lạnh, đôi môi đỏ mọng phủ đầy son bóng của cô ta khẽ nhếch lên: “Đền?”

Cặp mắt tinh tế liếc nhìn Trương Á từ đầu đến chân, nhìn bộ quần áo màu đen thô kệch, thậm chí còn sót lại một sợi chỉ vụn ở đường ống quần, phấn trên mặt còn không đều, son môi bị vẽ lem lên đường viền môi, nhìn đã biết ngay là đồ nghèo rớt mồng tơi!

“Cô lấy gì để đền? Bán thân hay bán thận? Trợn to mắt chó của cô mà nhìn cho rõ, đây là chiếc váy ren được ưu chuộng phiên bản giới hạn mùa xuân hè của Chanel.” Sau đó, cô ta đột nhiên ném mạnh túi xách của mình vào người Trương Á, Trương Á tránh không kịp, đưa tay ra chặn lại, kí hiệu hai chữ C bằng kim loại to tướng tình cờ đâm vào xương cổ tay của cô ây, Trương Á đau đến hô lên một tiếng: “Còn cái túi này! Túi da cứng mẫu mới nhất của Chanel, cô đi Paris mua cho tôi một cái giống hệt trở về?”

“Hừ!” Vương Uy nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ khinh thường: “Cô ta ư? Có bán da bán thịt cũng không đền nổi đâu! Hân Hân nhà chúng ta quý báu như thế, mà cái đồ nhà quê, thô kệch, không có mắt như cô lại dám đụng đến? Không biết xấu hổ? Không được cha mẹ dạy dỗ à?”

Trương Á sắc mặt tái nhợt, cô không đền nổi, nhưng không có nghĩa là cô phải bị người khác nhục mạ, trong lòng thầm nói xin lỗi với Dạ Cô Tinh, hít sâu một hơi rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới cái nhìn hơi sững sờ của Dụ Khả Hân và Vương Uy, khóe môi cô ấy cong lên, lửa giận trong mắt sớm đã không thể nào che giấu: “Mặc hàng hiệu thì giỏi lắm sao? Quần áo và túi xách đều là đồ trang trí bên ngoài. Nếu một người ngoài mặt đáng ghét và bên trong cũng xấu xí, cho dù có dát hàng hiệu từ đầu đến chân, thì cũng chỉ là lớp hào nhoáng bên ngoài thôi, có biết gối thêu hoa không? Chính là nói cô đó!”

“Cô, cô, cô…” Vương Uy trừng mắt nhìn cô ấy, không ngờ cô lại bỗng nhiên mở miệng lại phản bác, tay xếp hình hoa lan chỉ, chỉ về phía Trương Á, nói “cô, cô” một hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Trương Á vươn tay ra đánh ngón tay đang chỉ trước mặt mình, lực cũng không nhỏ,

“Tôi cái gì? Đồ ẻo lả! Tên chết tiệt! Mẹ anh không dạy chỉ tay vào người khác là hành vi bất lịch sự sao? Gia giáo của anh bị chó ăn rồi à? Ồ, tôi biết rồi, anh là đồ bám váy, chỉ biết bám dưới váy đàn bà để sủa. Đều nói rằng thái giám thiếu phần trên của phụ nữ và thiếu phần dưới của đàn ông. Tôi còn tưởng thời buổi hiện đại sẽ không xuất hiện loại người này nữa. Thật không ngờ, hôm nay lại may mắn được mở mang tầm mắt, trước mắt thế mà lại có một người!”

Sau đó cô ấy quay người nhìn sang Dụ Khả Hân, người đang trợn mắt há hốc miệng sửng sốt: “Cô tưởng mình làm ngôi sao là rất giỏi sao? Tôi không nghĩ cô cao quý hơn tôi. Nếu làm một ngôi sao là có thể đanh đá chửi bới ngoài đường, vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc nào cũng có thể làm nhục người khác. Ồ, vậy thì tôi thừa nhận, cô thực sự không biết xấu hổ hơn tôi nhiều lắm!”

“Là nhân vật của công chúng, lúc nhận được hoa tươi, tiếng vỗ tay, khi gặt hái được danh vọng, tài lộc, tiền bạc thì nhờ cô làm ơn tự lấy mình làm gương, nói chuyện hợp lý một tý, nêu gương tốt cho công chúng! Đúng, tôi thừa nhận tôi đã sai khi đụng trúng cô. Tôi cô cùng thành thật chân thành xin lỗi cô, tất nhiên cô cũng có thể từ chối chấp nhận lời xin lỗi của tôi, kiện tôi, hoặc bắt tôi đền tiền, nhưng cô không có tư cách gì mà xúc phạm nhân cách của tôi!”

“Cô được cha mẹ sinh ra, vậy chẳng lẽ tôi không phải sao? Cho dù tôi sai trước, tôi cũng không cảm thấy tư cách của tôi thua kém cô, vì sao cô lại tiến hành công kích thân thể tôi?”

“Cô Dụ, đại minh tinh, xin cô nhìn cho rõ, đây là một xã hội pháp quyền, không phải trường quay của cô, cũng không phải thời đại mà có thể ỷ thế hiếp người, cũng không có nhiều ‘bạch liên hoa’ có thể nén giận mà sống đâu, cô có thể phát ngôn công kích, còn không cho tôi đứng lên đáp trả ư?”

Cái miệng nhỏ nhắn mở ra như hạt đậu nổ tanh tách, trơn mượt hơn mì sợi, Trương Á nói một hơi làm hai người kia trợn mắt há hốc miệng sửng sốt, trong khi Dạ Cô Tinh, người đứng ở góc khuất, cố gắng giảm sự hiện diện lại chậm rãi cong môi.

Vẻ mặt khinh bỉ và giễu cợt của Dụ Khả Hân cứng lại, đợi đến khi phản ứng lại, mặt cô ta chợt đỏ bừng, giơ tay lên định tát cô ấy: “Đồ nhà quê như cô lại dám lên mặt dạy đời tôi sao?”

Bốp–

Đau đớn trong dự tính không đến, nhưng tiếng vang lớn lại rõ ràng như vậy, Trương Á ngước mắt lên đã thấy cổ tay trắng nõn của Dụ Khả Hân bị chặn lại, nhìn dọc theo bàn tay đó thì thấy Dạ Cô Tinh đang đứng bên cạnh cô, kính mát che khuất đôi mắt, khó mà phân biệt cảm xúc.

Dạ Cô Tinh chứng kiến ​​toàn bộ sự việc, từ sự dồn ép người khác của Dụ Khả Hân, từ sự nhẫn nhịn cầu toàn của Trương Á, cuối cùng không thể chịu đựng được mà đột nhiên bùng phát. Cô đã nhìn thấy toàn bộ quá trình một cách rõ ràng. Nguyên nhân cô nhẫn nhịn không phát giận và lặng lẽ quan sát, chỉ vì để tìm hiểu thêm về tính tình của cô trợ lý mới của mình thôi, bây giờ thì tốt rồi, có vẻ như đã thu hoạch kết quả khả quan.

“Bốp!” Am thanh giòn tan vang lên rõ ràng, Dụ Khả Hân sững sờ, và ánh mắt của cô ta chuyển từ khuôn mặt của Trương Á sang khuôn mặt của Dạ Cô Tinh: “Cô là cái thá gì? Mà muốn quản chuyện của người khác, cũng không xem lại bản thân mình là ai. Tôi cảnh cô, tốt hơn là…”

Giọng nói giận dữ của người phụ nữ đột ngột dừng lại, sắc mặt thay đổi đột ngột. Đứng ở góc độ của Vương Uy, có thể nhìn thấy cánh tay run rẩy và cổ tay mờ mờ tím nhạt của Dụ Khả Hân. Anh ta nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng và ánh mắt nhìn qua khuôn mặt phủ đầy màu đen kia, càng nhìn càng hoảng sợ, bắp chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn ra đất…

Mặt Dụ Khả Hân tái nhợt, ánh mắt phẫn hận thu lại, đặt trên cổ tay bị kẹp chặt, cuối cùng không nhịn được hét lên: “Đồ điên— buông tay ra!”

Dạ Cô Tinh véo nhẹ nơi nào đó trên cổ tay của cô ta, Dụ Khả Hân chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay tê dại, giống như bị một đám côn trùng nhỏ cắn, chật vật muốn rút cánh tay ra, Dạ Cô Tinh cũng không miễn cưỡng, thả lỏng tay, đối phương trở tay không kịp, cơ thể theo quán tính ngả người ra sau, lưng đập vào cửa thang máy, tình cờ mở cửa thang máy, một nhóm người đang từ trong thang máy đi ra, thình lình một cơ thể bất ngờ lao tới, nhất thời không kịp dừng lại, trực tiếp đạp lên người Dụ Khả Hân.

Sau một hồi kinh hô, mọi người trong thang máy phản ứng lại, vội vàng thu chân lại, nhưng bởi vì thu chân quá mạnh nên một số nhân viên nữ không thể đứng vững, lại đạp xuống lần nữa khiến Dụ Khả Hân hô lên.

Vương Uy lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nhanh chóng đỡ Dụ Khả Hân đứng dậy, ngã hai lần liên tiếp, đầu tóc cực kỳ rối loạn, dấu chân nổi bật in trên quần áo, cánh tay trần và trước ngực mơ hồ có dấu xanh tím, là hậu quả của việc bị dẫm lên da làm bầm tím.

Dụ Khả Hân đã choáng váng, lần đầu tiên cô ta mất mặt trước công chúng như vậy. Khi nhân viên nhìn thấy trước mặt họ là Dụ Khả Hân- con cưng của công ty, thì nhao nhao thu mắt và liên tục xin lỗi, nói rằng họ không cố ý!

Nếu nhóm người này rời đi thì còn tốt, nhưng thay vì bỏ đi, họ lại ở lại để cầu xin sự tha thứ của Dụ Khả Hân, nào ngờ, chuyện này càng nhắc nhở Dụ Khả Hân về sự thật mất mặt trước công chúng, bây giờ muốn lừa mình dối người cũng không được rồi.

“Câm miệng! Các người cút đi! Cút ngay!” Cô ta rống lên như một kẻ điên, tóc tai bù xù, cùng với bộ váy trắng bẩn thỉu, hình tượng cao quý và trong sáng bỗng nhiên biến mất, Vương Uy đứng bên cạnh dáng vẻ cầu cha khấn mẹ, khuyên cô ta bình tĩnh, chú ý đến hình tượng trước công chúng.

Không ngờ đến hai từ “hình tượng” này như một mũi kim mỏng đâm vào tim cô ta, một khi nghĩ đến hình tượng hoàn hảo đẹp đẽ mà cô ta đã nỗ lực rất nhiều để tạo dựng, nhưng lại bị nhiều người nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Đầu óc Dụ Khả Hân choáng váng, chỉ cảm thấy máu trào ra khắp người, cơn tức giận lại dâng lên, sự tỉnh táo duy nhất của cô ta cũng bị thiêu rụi, giờ đây, hành vi của cô ta hoàn toàn bị cơn tức giận khống chế, thậm chí còn có ý nghĩ phá nát hình tượng này.

“Các người là đồ mắt chó đui mù, hay là không có mắt? Cố tình khiến tôi khó xử? Chờ đó, tôi sẽ bảo công ty đuổi cổ đám người vô dụng các người!”

Thực ra, chỉ cần cô ta bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ thì sẽ hiểu rằng sự việc không quá nghiêm trọng như cô ta tưởng tượng, chỉ cần cô ta rộng lượng một chút, tha thứ cho đối phương, nói “không sao đâu” và nở một nụ cười, những người này không chỉ không cười nhạo, mà sẽ còn cảm kích trong lòng, còn cảm thấy cô ta không chỉ xinh đẹp mà nhân phẩm cùng tính cách cũng tốt, không thể che trách được.

Thật đáng tiếc, Dụ Khả Hân đã quá tức giận dưới sự công kích lên án của Trương Á, sau đó lại bị Dạ Cô Tinh giữ tay lại, cuối cùng rơi vào thang máy và bị người khác dẫm lên. Liên tiếp bị kinh sợ đã kéo căng dây thần kinh làm cô ta không thể bình tĩnh được, Khi Dạ Cô Tinh siết chặt cổ tay cô ta, cô không chỉ ấn vào huyệt làm tê, mà cô còn thừa cơ ấn huyệt Thần Môn và Thái Uyên, phá đi cơ hội cuối cùng của cô ta!

Huyệt Thần Môn vốn là huyệt dưỡng sinh, nằm ở đường sọc cổ tay phía ngón út giữa khớp cổ tay và lòng bàn tay, xoa bóp huyệt này có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm mệt mỏi và sảng khoái tinh thần.

Huyệt Thái Uyên chính là huyệt quan trọng của cơ thể con người, nằm ở chỗ lõm trên mặt xoắn của đường vân ngang cổ tay, thuộc kinh mạch thủ thái âm phế, là huyệt gốc xuất phát từ phổi và nơi hội tụ của trăm huyệt mạch. Sau khi bị ấn trúng, âm khí ngưng trệ trăm mạch, cơ thể sẽ bị nội thương, đây là một trong những tử huyệt trên cơ thể người.

Đầu tiên Dạ Cô Tinh ấn vào huyệt Thần Môn, làm cho Dụ Khả Hân hưng phấn, tăng tốc độ lưu thông máu, khi con người hưng phấn, não bộ của họ có xu hướng hạ thấp khả năng phòng bị trong tiềm thức, đây gọi là cường dương.

Sau đó ấn huyệt Thái Uyên để ngưng âm, ngưng một trăm kinh mạch và gây nội thương cho cơ thể, làm tổn hại âm.

Theo cách này, âm dương thiếu hụt trong cơ thể tất yếu sẽ dẫn đến thần kinh não bộ bị hưng phấn quá độ, biểu hiện ra những phản ứng cảm xúc thái quá, đó gọi là bị kích động!