Cùng với độ hot của phần một hai “Yên Chi lệ”, mối tình duyên nợ được mọi người mong chờ từ lâu ở kiếp hai cuối cùng cũng đã dần hé lộ.
Mối tình tay ba đầy vướng víu giữa một người phụ nữ phong trần, một vị Đô đốc quân phiệt trong thời loạn lạc và một vị doanh nhân giàu có, đã gây được nhiều sự chú ý của công chúng. Nhưng cái kết định trước lại một lần nữa khiến số đông khán giả phải thất vọng, vì nó vẫn kết thúc trong bi kịch.
Yên Chi tiến vào dinh thự và trở thành vợ lẽ thứ tám của Đô đốc. Sau khi Tần Chính – người mà đã bỏ lỡ người con gái mình yêu nhất – bị đàn áp bởi sự tàn bạo của chế độ quân phiệt, toàn bộ của cải đều bị phân tán và anh ta buộc phải đi đến phương bắc. Trải qua ba năm phong sương nơi chiến trường, anh ta cuối cùng cũng trở thành một vị tướng ở dưới trướng quân phiệt Phụng hệ, trong tay nắm giữ vô số binh lính, khí thế ngất trời.
Anh Trương nói rằng, có lẽ mỗi người đàn ông đều từng có hai người phụ nữ quan trọng trong đời, ít nhất là hai. Nếu cưới đoá hồng đỏ, lâu dần, đoá hồng đó sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường; còn hồng trắng vẫn mãi là “ánh trăng sáng chiếu đầu giường.” Nếu cưới đoá hồng trắng, nhiều năm sau đoá hồng đó sẽ biến thành hạt cơm dính trên áo; còn hồng đỏ lại là nốt ruồi son trên ngực.*
(*nốt ruồi son: cụm từ bắt nguồn trong cuốn tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh. ‘Đoá hồng đỏ’ – Nốt ruồi son: chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của một ai đó. Nếu họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó. ‘Đoá hồng trắng’ – Ánh trăng sáng: ám chỉ người con gái mình ái mộ nhưng không được ở bên nhau, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại không có cách nào với tới được. Hai hình ảnh này thường được dùng để so sánh ám chỉ sự dễ thay đổi của con người, thường là đàn ông. Như kiểu lúc không có thì xem người ta là ánh trăng sáng, là nốt chu sa, đến khi có rồi thì lại xem người ta là hạt cơm là vết máu bé tí của con muỗi.)
Đối với Tần Chính mà nói, dù cho quyền lực đều nằm trong tay mình, dù cho bên cạnh anh ta luôn có nhiều bóng hồng vây quanh, và dù cho tiền bạc có nhiều đến nỗi tiêu không hết đi chăng nữa, thì trong lòng anh ta, Yên Chi của năm đó vẫn mãi là nốt ruồi son, là ánh trăng sáng chiếu đầu giường kia. Ngay cả khi anh ta muốn buông bỏ, anh ta cũng không có cách nào buông bỏ được, rồi cuối cùng lại tự khiến bản thân trằn trọc và đau khổ.
Lúc đó, tuy rằng Mục Viên đã thống trị khắp Thượng Hải, văn thao võ lược, tung hoành ngang dọc, các thế lực phương Nam đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng anh ấy vẫn dòm ngó đến thế lực Phụng Hệ ở phương Bắc. Anh ấy tựa như một con sư tử đực háu ăn vậy, mặc dù đã ăn no đến nỗi cái bụng không thể chứa được nữa, nhưng nó vẫn cảm thấy chưa đủ.
Ngựa tốt đi với yên tốt, anh hùng đi với mỹ nhân. Thời gian thấm thoát đã ba năm trôi qua, sớm chiều kệ cận, bầu bạn, người đàn ông này giống như thiên tướng giáng thế, chỉ điểm giang sơn, khí thế hăng hái. Yên Chi không biết trên đời này lại có một người binh sĩ như vậy. Khi yên tĩnh thì giống như cây tùng bách đứng sừng sững; khi di chuyển giống như một thanh kiếm sắc bén, ác liệt đến bức người.
Ở trong phòng làm việc mài mực cho anh, cô đã từng nhìn thấy anh sát phạt tàn nhẫn như thế nào, còn khi đối mặt với cái chết thì anh tỏ ra không run sợ. Trong cuộc chạy trốn đầy sóng gió, lúc cô bị bắt giữ, chính người đàn ông này đã mang thiên binh vạn mã đến cứu cô, che chở cô trong lòng. Đêm khuya thanh vắng, họ chính là đôi tình nhân thân mật nhất, là đôi bạn đời phù hợp nhất.
Anh cũng từng dùng đủ kiểu dịu dàng với cô và nâng niu cô trong lòng bàn tay; anh cũng đã từng ra sức bác bỏ những lời dị nghị của mọi người về cô và tin tưởng vào sự trong sạch của cô.
Tròn ba năm, từ lúc vừa mới bắt đầu lãnh đạm thờ ơ, đến lúc hiểu rõ và yêu thương nhau, người đàn ông quyết đoán này đã phải dùng đến sự dịu dàng độc nhất của mình mới có thể dần dần làm tan chảy tảng băng lạnh giá trong đáy lòng người phụ nữ. Với tư thế mạnh mẽ, cùng với sự độc đoán đến mức căn bản không dễ gì để cô cự tuyệt, anh đã thành công trong việc mở ra cánh cửa trái tim của Yên Chi. Kể từ đó, thế giới của cô chỉ có mỗi anh.
Năm thứ hai, quân phiệt Quế hệ ở phương Nam điên cuồng phản công, phủ Đốc quân thất thủ. Quân của Mục Viên vẫn còn đang chinh phạt ở phương Bắc và chưa thể rút về được. Thượng Hải nổi lên trận bão đẫm máu, cả thành phố chìm trong loạn lạc.
Giữa lúc tình thế dầu sôi lửa bỏng, Yên Chi đã liều mình sinh ra một đứa bé. Cô giao đứa con vừa mới sinh cho thuộc hạ thân tín của Mục Viên và nhờ anh ta giao huyết mạch của nhà họ Mục cho Đốc quân. Nhưng bản thân cô lại bị lạc giữa đám đông đang chạy trốn, cho đến giờ, vẫn bặt vô âm tín.
Nhìn thấy Phụng hệ sắp sửa bị đánh bại, quân đội của Mục Viên chỉ cần kiên trì tấn công thêm ba ngày nữa chắc chắn là có thể buộc cha con nhà họ Trương phải rút lui khỏi ba tỉnh miền Đông Bắc rồi. Anh vẫn còn chưa hề hay biết chuyện Thượng Hải lâm nguy, trong đầu anh chỉ có hoài bão thống nhất Nam Bắc, gót sắt đi đến đâu cũng nhất định phải bất khả chiến bại, bách chiến bách thắng.
Anh đã hứa sẽ vì cô mà gầy dựng nên một non sông tươi đẹp, tự do mà không bị gò bó.
Khi thuộc hạ thân tín của anh ôm theo một đứa trẻ sơ sinh tới, mình mẩy đầy thương tích ngã xuống trước mặt anh. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, anh ta đã cố gắng thốt ra bốn chữ: “Phu nhân … nguy hiểm.” Mục Viên nghe xong mà giống như bị sét đánh ngang tai.
Ngày hôm sau, đoàn quân của anh ấy cũng rút về, người đàn ông trước giờ luôn kiên định với thiên hạ cuối cùng cũng đã bị khuất phục dưới váy phụ nữ. Chỉ vì cô, mà hàng vạn binh mã đã phải quay trở về chỉ sau một đêm. Mọi khổ cực sau đó cũng được đền đáp, họ cuối cùng cũng đã giải cứu được cô giữa sự sống và cái chết.
Tình yêu bền vững hơn tiền bạc; trái tim mềm mại giống như cây leo vậy.
Vào năm thứ ba, Quế Hệ liên minh với Phụng Hệ ngóc đầu nổi dậy, thề sẽ vây chết Mục Viên ở Thượng Hải.
Bọn chúng muốn quyết đánh đến cùng, trận quyết chiến đã nổ ra, thề chết chống đỡ, nhưng cuối cùng lại uổng công phí sức.
Mục Viên bị bao vây tứ phía, bị trúng ba phát đạn, đang nằm mê man trên giường bệnh. Yên Chi cúi người quỳ xuống đất, lặng lẽ nhìn chăm chú người đàn ông đã cho cô vinh nhục vui buồn.
Đôi bàn tay to lớn này nắm giữ vô số thiên binh vạn mã, quyền thế ngất trời kia; cũng đã từng giúp cô kẻ lông mày trang điểm, tìm niềm vui ở nơi khuê phòng. Giờ đây, bọn họ cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau, nhìn nhau và cùng nhau đi đến tận chân trời.
“Chước nhi, kiếp này, em có từng hối hận chưa?” Anh nhìn cô, như thể mỗi sớm mai thức dậy, nói lời chào buổi sáng, còn in một nụ hôn khẽ.
“Em hối hận…” Cô nắm lấy tay anh, “Hối hận, chưa từng gặp anh trong những năm tháng tươi đẹp nhất, hối hận vì mình đã lưu lạc phong trần, để rồi khiến anh lại bị người đời chỉ trích, có quá nhiều điều hối hận, nhưng chỉ có một điều em không hề hối hận.”
Anh nhìn cô, chỉ là cười, nhẹ như mây khói, nhẹ như bay. Mặc dù sinh mệnh của mình đã sắp kết thúc rồi, nhưng anh vẫn lưu luyến hơi ấm trong lòng bàn tay cô, nên thật lâu vẫn không chịu nhắm mắt lại.
“Em không hối hận, chuyện cùng anh sánh bước trong ba năm qua.”
“Ừ… Chớp mắt, đã ba năm rồi… Chước nhi, kiếp này của anh, e là chỉ đến được đây thôi. Nửa đời chinh chiến, anh lẽ ra đã chết nơi chiến trường và xương cốt chôn vùi trên núi cao rồi, nhưng anh lại không nỡ để em ở lại một mình!”
Cô lắc đầu, nước mắt lưng tròng, làm sao cô có thể để anh rời xa mình được chứ?
“Anh đã từng nghĩ rằng, muốn gầy dựng một non sông tươi đẹp cho hai mẹ con em, cho hai mẹ con em một thế giới thái bình thịnh thế, nhưng đáng tiếc… em và con phải chịu khổ rồi, sau khi anh đi, hai người nhất định phải tự bảo trọng đấy!”
Người đàn ông – đã từng làm mưa làm gió, anh hùng một thời, với hoài bão cao cả còn dang dở, cùng tình yêu mãnh liệt – cuối cùng đã nhắm mắt vĩnh viễn.
“Đốc quân, anh mau tỉnh dậy cho em! Tỉnh dậy đi mà! Tuấn nhi của chúng ta còn chưa đầy một tuổi. Anh cũng chưa bao giờ gọi tên thật của em. Đêm đó, anh nói cái tên Yên Chi này, quá diễm lệ, quá thô tục! Chước chước kỳ hoa, mang ý nghĩa cao quý, anh nỡ lòng nào rời xa Chước nhi, nỡ lòng nào bỏ mặc Yên Chi sao?!”
Mục Viên, cuối cùng vẫn không thể qua khỏi. Trong ba ngày liên tiếp, cả thành phố đều để tang cho anh.
Trước khi chết, cô đã ra lệnh cho người mang Tuấn nhi đi, cô muốn sau này con của mình sẽ trở thành một người bình thường. Người hầu trong dinh thự cũng đều bị cô cho thôi việc hết, tất cả vàng bạc đều được quy đổi thành tiền mặt và được phân phát cho mọi người.
Yên Chi mặc đồ tang quỳ trước linh cữu, trông coi phủ Đốc quân giờ đây đã người đi lầu trống, dốt giấy tiền vàng mã, yên lặng đợi vận mệnh đến.
Cuối cùng, vào một buổi sáng sớm, Tần Chính dẫn đầu đoàn người tấn công vào phủ Đốc quân, nơi vốn được xem là tường đồng vách sắt. Giờ đây, cổng chính đã mở toang, sân bên trong sâu thẳm. Cứ nghĩ đến người phụ nữ mà mình hằng nhớ nhung ba năm qua đang ở bên trong đó, thì anh ta đã nóng lòng muốn bước vào rồi.
Cờ trắng xua đuổi đi màn đêm tăm tối, gió lạnh đến thê lương, sắc mặt anh ta bỗng tái nhợt, trong lòng chợt nổi lên một linh cảm xấu, anh ta nhanh chân bước vào bên trong, nhưng đã quá muộn, quá muộn rồi!
Bất kể anh ta có nắm trong tay quyền lực mạnh đến đâu, anh ta cuối cùng cũng không thể nào giữ được linh hồn đã chết của người phụ nữ. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn một nam một nữ nằm cạnh nhau trong quan tài, mười ngón tay đan xen vào nhau, vẻ mặt của họ vô cùng thanh thản. Một người là cô gái mà anh ta khó quên nhất trong cuộc đời này; còn một người là người đàn ông mà anh ta căm hận đến tận xương tuỷ.
Chết rồi! Đều chết hết cả rồi!
Bình vàng còn đó, hương thơm của rượu lan toả khắp không khí, nhưng nó đã bị nhiễm độc, cơn giận trong lòng anh ta cũng vì thế mà lắng xuống!
Cười lớn ba tiếng, Tần Chính đột nhiên cảm thấy cuộc vui đã tàn, tốt hơn là nên… quay về.
Nửa đời trước, anh ta sống vì nhà họ Tần. Sau khi trải qua biến cố gia tộc, anh ta đã đến phương Bắc tòng quân, vì trả thù mà sống. Bây giờ, người phụ nữ mà anh ta nhớ nhung đã chết, kẻ thù không đội trời chung của anh ta cũng đã chết rồi. Yêu hận tiêu tan, anh ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Tiếng súng đột nhiên vang lên, nụ cười cứng đờ trên mặt, Tần Chính quay người nhìn thuộc hạ thân tín của mình. Đầu súng vẫn còn vương khói trắng, mùi thuốc súng bao trùm lên mùi rượu. Thân hình cao lớn của anh ta ngã xuống đất, máu trên ngực trái bắt đầu tuôn ra ào ạt.
Đột nhiên, anh ta cười một cách thoải mái, vươn tay sờ lên cỗ quan tài màu đen, cắn răng. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, anh ta đã nắm chặt lấy bàn tay còn lại của người phụ nữ, như thể đã nắm được sự ngọt ngào cùng hạnh phúc của cả một đời vậy.
“Kiếp sau, anh chắc chắn… sẽ không buông tay em, sẽ luôn bám riết em, chỉ mong có thể… cùng em…”
Đêm nay, hai nhân vật kiệt xuất đều đã chết trong linh đường, họ còn rước thêm một mỹ nhân tuyệt thế cùng xuống hoàng tuyền. Người đời sau hình dung hình tượng “Tần – Mục tranh bá” ở thời kỳ này, là – giai nhân thời loạn lạc.
Những người sớm đã xem qua những tiết lộ kết thúc trên diễn đàn đều cảm thấy tan nát cõi lòng. Chính bọn họ đã bị thế giới tình yêu đầy rắc rối này ngược đến mức chẳng màng đến chuyện ăn uống. Nghe nói, còn có người thực sự không thể ngồi yên được, mà đã viết thêm một bộ tiểu thuyết đồng nhân với bộ phim này để tự do thêm vào những tình tiết mình muốn cho đã ghiền.
Điều đáng nói là khi rating của các bộ phim truyền hình tăng liên tiếp, thì tiểu thuyết gốc cũng trở nên nổi tiếng, cái tên “Ngôn Chi” đã ngày càng được nhiều người biết đến hơn.
Sau khi biết về mối quan hệ giữa Lý Khôn và nhà văn Ngôn Chi, cũng như sự thật Ngôn Chi qua đời trong vụ tai nạn giao thông, một lượng lớn người hâm mộ đã bị cảm động trước tình cảm chân thành của Lý Khôn, sau đó bọn họ đã ồ ạt bình luận trên Weibo, đủ các kiểu an ủi, nào là vỗ về, nào là ôm ấp, khiến cho Lý Khôn dở khóc dở cười.
Nhưng dù sao cũng khiến ông ấy cảm thấy ấm lòng.
Phần hai đã chính thức đóng máy, phần phim thời dân quốc cuối cùng cũng đã kết thúc. Cả đoàn làm phim di chuyển địa điểm quay từ Hoành Điếm về Bắc Kinh. Dạ Cô Tinh cũng rất nghiêm túc, vừa đến địa điểm mới là cô đã bắt đầu quay phần ba – “Hoa thệ thuỷ lưu” một cách không ngừng nghỉ.
Dự kiến sau khi quay xong là đúng thời điểm ăn Tết Nguyên Đán, cô sẽ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Đợi đến đầu xuân, thì cô sẽ trở về đảo Chiêm Ngao một chuyến.
Nhưng cứ nghĩ đến việc chuẩn bị gặp cái mụ phù thủy già kia, thì máu trong người Dạ Cô Tinh đã sôi lên sùng sục rồi!
Đây là cuộc chiến chỉ dành riêng cho phụ nữ, không dùng dao, súng hay gậy gộc gì hết, chỉ có mưu mô xảo quyệt, giống như một con báo ẩn nấp trong một thời gian dài vậy. Cô sớm đã không thể kìm chế được sự háo hức trong xương, nóng lòng muốn xông lên, cắn xé, vật lộn!
So với hai phần trước, phần ba – “Hoa thệ thuỷ lưu” được xem như là phần hay nhất của bộ phim, bối cảnh hiện đại, kể về câu chuyện tình cảm giữa một cô gái xinh đẹp mắc bệnh ung thư và bác sĩ điều trị chính của cô.
Cốt truyện êm đềm mà ấm áp, mặc dù cái chết luôn rình rập bất cứ lúc nào, nhưng tình yêu thương trìu mến của nam chính và nữ chính đã đủ khiến khán giả thấy ấm lòng rồi.
Sau khi bị ngược hai lần liên tiếp, thì rốt cuộc phần ba của bộ phim cũng đã gửi gắm cho khán giả một lời hứa hẹn đầy ngọt ngào để chúc mừng năm mới.
Địa điểm quay được đặt trong một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, một bộ phận độc lập đã được mở để ekip làm phim sử dụng, việc lấy cảnh quay gần như có thể được thực hiện tại đây mà không cần phải chạy đi chạy lại. Do đó, quá trình thực hiện phần ba của bộ phim khá suôn sẻ.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, phần ba của bộ phim đã được quay xong xuôi hết rồi.
Dạ Cô Tinh và đoàn làm phim đã cùng nhau ăn bữa tiệc chia tay, công việc của bọn họ coi như đã kết thúc.
Nghỉ ngơi trong biệt thự hai ngày liên tiếp, cũng coi như là nghỉ ngơi lấy sức. Việc đồng hành cùng chồng và chơi đùa với con gái cũng đủ khiến cho cô cảm thấy hài lòng với gia đình nhỏ này.
Chớp mắt đã là tháng hai rồi, cách đêm giao thừa càng lúc càng gần. Lúc này, Dạ Cô Tinh mới bắt đầu đi mua sắm.
Còn nhớ trước đây, khi Dạ Tổ còn chưa tách ra, sư phụ năm nào cũng đều mua sắm đồ Tết vào thời điểm này, phải biết rằng, Dạ Tổ có 16 thành viên, vì vậy mà khoản chi tiêu cho mỗi thành viên là không hề nhỏ.
Đầu tiên là Chử Vưu đến bằng máy bay chuyên dụng của Chiến Phủ, sau đó đáp xuống sân đậu trực thăng trên nóc biệt thự. Ngày hôm sau, đến lượt Dạ Tứ, Dạ Ngũ, Thập Tứ và Thập Ngũ vội vã từ Châu Phi về Bắc Kinh ngay trong đêm. Mấy ngày sau đó liên tiếp lại có người kéo đến. Căn biệt thự to lớn như vậy bỗng chốc trở nên ồn ào náo nhiệt hơn, khiến cho hương vị ngày tết càng thêm đậm đà.