[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 123: Quay về là tốt rồi, ngồi vào lòng anh




Không còn bị Liên minh Tử Thần ngăn cản, hành trình hai người trở về Bắc Kinh suôn sẻ lạ lùng, không gặp bất kì trở ngại nào.

Khi chiếc Mercedes đen vừa chạy ra khỏi cánh đồng tuyết, Dạ Cô Tinh đột nhiên giật mình, hóa ra cô và Giang Hạo Đình đang ở ngay trong Bắc Kinh, nếu nói như vậy, thì thời gian cô nằm hôn mê không phải là một buổi chiều, mà là suốt một ngày một đêm!

“Em ngạc nhiên vậy sao?” Giang Hạo Đình lái xe, mắt nhìn thẳng, nụ cười trên khóe miệng pha lẫn đôi chút chua xót, đôi chút tự giễu, rốt cuộc cũng không che giấu được mất mát.

Nhìn những tòa nhà quen thuộc lướt qua bên ngoài cửa kính xe, Dạ Cô Tinh biết rõ, chưa tới nửa giờ đồng hồ nữa thôi, cô đã lại có thể trở về biệt thự, trở về… với anh.

“Quả thực tôi cũng hơi ngạc nhiên.”

“Haha… thấy tôi giả dối lắm sao?” Luôn miệng bày tỏ lòng ngưỡng mộ, nhưng lại vẫn không tiếc công sức lên kế hoạch rút lui. Thậm chí chính anh ta cũng tự coi thường bản thân mình, huống chi cô gái này vốn dĩ yêu hận rõ ràng?

“Suy nghĩ của người khác có quan trọng không?” Cô chậm rãi cong môi mỉm cười, vừa hờ hững vừa lạnh lùng: “Trong lòng mỗi người đều có một cán cân, bên nào nặng bên nào nhẹ, cũng tự có sự suy tính cả rồi. Ở vị trí nào sẽ có suy nghĩ cân nhắc và gánh vác trách nhiệm của người ở vị trí đó.”

Giang Hạo Đình cười gượng: “Chẳng qua là vì em không muốn quan tâm thôi…”

Dạ Cô Tinh yên lặng, sự thật đã rõ ràng rành như vậy, cô cũng không cần phí lời nói thêm nữa.

“Em có biết mình hấp dẫn người khác nhất ở điểm nào không?” Không chờ Dạ Cô Tinh kịp trả lời, Giang Hạo Đình đã khẽ cười một tiếng, từ tốn mở miệng: “Hờ hững trên cao không ai với tới được, lại hết lần này tới lần khác làm biết bao người nảy sinh ham muốn chinh phục…”

Nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ một mình An Tuyển Hoàng có đủ khả năng leo lên đỉnh núi phủ đầy băng tuyết ấy, từ trên cao nhìn xuống vạn vật.

Bất công biết bao, tàn nhẫn biết bao.

Cuối cùng anh ta vẫn không thể sánh bằng…

Lúc bước xuống xe, ánh sáng rực rỡ bên ngoài làm cô choáng váng trong giây lát, hai chân lảo đảo đứng không vững. Cô hơi nheo mắt, nhưng lại nhìn thấy ở phía cuối chân trời, một người đàn ông cao lớn kiêu ngạo, dáng vẻ thâm trầm, đôi mắt chứa đầy ưu tư đang đứng đó. Thoáng chốc, dường như mọi sự vật xung quanh đều không còn tồn tại, vầng hào quang tỏa sáng sau lưng anh, mái tóc tung bay trong làn gió lạnh, tầm mắt trông ra xa, chỉ nhìn thấy hình bóng một người.

Không phải cô chưa từng nhớ tới anh, mà là đã nhớ đến da diết, nhớ đến sâu đậm, bây giờ gặp được anh, cô lại đứng sững sờ, tim đập loạn nhịp tay chân luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào.

“Hoàng…” Cánh môi khẽ mấp máy, tiếng nói thì thầm chẳng rõ thanh âm.

Chỉ giây tiếp theo, khi mùi hương quen thuộc tràn vào chóp mũi, nhiệt độ quen thuộc kề sát lồng ngực, cô vẫn đứng đó, ngơ ngác luống cuống, vậy mà đến lúc nhận ra thì đã bị anh ôm gọn vào lòng.

“Em về rồi?” Giọng nói nhẹ nhàng như sợi lông vũ rơi trên phím đàn, chỉ lo làm người trong mộng hoảng hốt.

Gạt đi cái lạnh, chỉ để lại những gì ấm áp nhất, cứ như vậy từng chút một len lỏi vào trái tim cô.

“Ừm, em về rồi…” Cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa.

Anh khẽ thở dài một tiếng, trái tim treo lơ lửng trên không trung đến lúc này mới có cảm giác chân thực trở lại, không ai biết được, khi nghe tin cô mất tích, anh đã phải kìm nén ý nghĩ muốn giết người như thế nào, trở thành người chỉ huy, ra lệnh tìm cô.

Thậm chí, anh còn muốn dùng một mồi lửa, thiêu chết cả nhà họ Giang!

Trong hai ngày, suốt bốn mươi tám giờ, mỗi giây anh đều nghĩ về cô, nghĩ về từng cái nhíu mày, từng nụ cười, nghĩ đến từng cử động của cô, mỗi giây trôi qua đều đau đến cắt da cắt thịt!

Cuối cùng, cô cũng đã trở lại…

Anh chầm chậm thở dài, dùng sức siết chặt, nói: “Em quay lại là tốt rồi.”

Dạ Cô Tinh bất ngờ kêu lên một tiếng, An Tuyển Hoàng đã bế ngang người cô lên, đi qua Giang Hạo Đình đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng sững sờ một chỗ, bước chân hơi dừng lại, vừa sắc lạnh lại vừa quyền lực cười một tiếng: “Nhà họ Giang, được lắm.”

Giang Hạo Đình như bị sét đánh, chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân, dần dần quanh quẩn trườn lên, cuộn chặt lấy anh ta, trong nháy mắt đó, anh ta như nhìn thấy thần chết xách liềm đi tới, vung tay lên chém xuống, khiến anh ta mất mạng bỏ mình, tan biến thành mấy khói.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp cao lớn của người đàn ông thần bí lạnh lùng kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt, đồng thời thấy bóng dáng xinh đẹp mà tâm trí hằng khao khát cũng bị mang đi ngày một xa, Giang Hạo Đình đột nhiên hé môi, cười một cái.

Cười nhẹ nhõm, cười chua chát, cười đến bất lực, không biết làm thế nào.

Lại nhớ tới những gì Dạ Cô Tinh đã nói.

Điểm gì của anh ấy cũng không tốt, nhưng lại tốt trong mắt tôi, cho dù điểm gì của anh cũng tốt, nhưng đó không phải là điều tôi mong muốn, không phải điều tôi mưu cầu, nếu là cưỡng ép có được, thì tốt đến mấy cũng thành không tốt.

Cho đến giờ phút này, Giang Hạo Đình cuối cùng cũng hiểu tại sao lựa chọn của Dạ Cô Tinh lại là người đàn ông lạnh lùng kia, bởi vì, trong mắt người đó, chỉ có mình cô!

Nguyện một lòng cùng cô, bạc đầu không rời xa.

Từ bỏ cả thế giới, chỉ duy nhất vì cô ấy!

“Ha ha ha ha…”

Anh ta tự giễu mình thật đáng buồn, thật đáng thương, thật đáng trách, thật đáng bị người ta oán hận! Hóa ra, thứ cô muốn, lại đúng là thứ mà anh ta không có khả năng làm được…



“Hoàng, em xin lỗi…” Dạ Cô Tinh nằm trong phòng trị liệu bên dưới mặt đất, đang được truyền nước, người đàn ông ngồi ở bên giường, hết lần này đến lần khác vuốt ve gò má cô, ánh mắt quan tâm, lưu luyến dịu dàng.

Râu mọc lún phún dưới cằm, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, chiếc áo sơ mi đen nhăn nhúm, mọi dấu hiệu đều cho thấy rõ sự mệt mỏi và lo lắng của anh. Cảm thấy có lỗi, Dạ Cô Tinh không nhịn được đỏ mặt.

“Sao em lại xin lỗi?” Ánh mắt người đàn ông chứa đầy cưng chiều, giống như nhìn cô bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Dạ Cô Tinh vươn tay vuốt ve đường nét gò má tuấn tú của anh, đáy mắt hiện lên dáng vẻ dịu dàng vô bờ bến: “Xin lỗi, em lại làm anh lo lắng rồi.”

“Ừ,” người đàn ông nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh đã rất lo lắng.”

“Ơ…” Dạ Cô Tinh hơi sửng sốt một chút.

“Cho nên, em phải bồi thường.”

Cô khẽ cười lên thành tiếng, lúm đồng tiền trên má nở rộ tươi như hoa: “Được rồi. Anh muốn bồi thường gì?”

“Cái gì cũng được sao?”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi chuyển động một chút, thanh tao dịu dàng: “Cái gì cũng được.”

Người đàn ông căng thẳng thở gấp, nghiến răng khẽ mắng: “Đúng là yêu tinh!” Sau đó anh nghiêng người, cúi lại gần, thì thào nói: “Chúng ta cùng trở về Chiêm Ngao đi…”

Dạ Cô Tinh sửng sốt một chút, anh dùng từ “trở về”, không phải “đi”.

“Được.”

Trung tâm tập trung quyền lực của nhà họ An, nơi yêu ma quỷ quái quây quần tụ hội, cuối cùng cô cũng sắp phải đặt chân đến vùng đất bí ẩn kia, đoạt lấy quyền lực to lớn, tranh giành sống chết!

Kỷ Tình, An Tuyển Thần, và mười lăm trưởng lão quyền lực kia, không ai trong số họ có thể thoát được!

“Hoàng, cho dù em có làm gì, anh cũng sẽ đứng ở bên cạnh em chứ?” Ánh mắt cô sáng rực như lửa, đáy mắt lộ vẻ vô cùng sâu xa.

Kỷ Tình là mẹ của anh, An Tuyển Thần là em trai anh, mười lăm trưởng lão cũng là chú bác anh, bên nào nặng bên nào nhẹ, mặc dù Dạ Cô Tinh đã dự liệu trước, nhưng cô vẫn muốn nghe lời đảm bảo từ chính miệng anh, mới có thể yên tâm hoàn toàn.

Không phải cô không tin tưởng An Tuyển Hoàng, mà cô cần phải minh bạch nhìn rõ sự tin tưởng này, rõ ràng và thẳng thắn, không chỉ là ngầm hiểu trong lòng.

Người đàn ông cười nhẹ: “Trên đời này, không có ai, không có chuyện gì, quan trọng hơn em và con.” Vì vậy, không có sự băn khoăn lo lắng hay do dự nào.

Cho dù Dạ Cô Tinh không nhắc tới, anh cũng sẽ không bỏ qua những người đó!

Người phụ nữ ánh mắt dịu lại, sống mũi cay cay: “Em biết, làm khó anh rồi.” Một giây tiếp theo, cô đột nhiên mạnh mẽ vùng đứng lên: “Tuy nhiên, những người đó ngàn vạn lần không nên sai, càng không nên ra tay với hai đứa trẻ.”

An Tuyển Hoàng đưa tay vén tóc mai của cô ra sau tai, lông mày anh cũng dịu dàng: “Sẽ không có lần sau nữa đâu.” Ánh mắt anh thoáng lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng nhanh chóng bị anh ẩn xuống.

“Mọi chuyện cứ giao cho anh, em ngủ đi…”

Dạ Cô Tinh mở mắt một lần nữa, đã từ phòng trị liệu trở về phòng ngủ, cô ngủ trên chiếc giường rộng lớn, cũng đã thay quần áo của mình thành bộ đồ ngủ, giống như mỗi sáng sớm thức dậy, như thể mọi thứ không hề thay đổi, chỉ là cô đã nằm mơ một giấc mơ quá mức chân thật.

Tuy nhiên, cơ bắp đau nhức, cảm giác bủn rủn chân tay đã khiến cô nhanh chóng phải chấp nhận thực tế.

Sau khi suy nghĩ một chút, lại ngủ thêm một giấc, Dạ Cô Tinh cảm thấy trạng thái cơ thể của mình tốt hơn trước rất nhiều, chuẩn bị ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng bi ba bi bô của trẻ con, Dạ Cô Tinh hơi quay đầu lại nhìn qua một bên, thực sự nhìn thấy con gái bé nhỏ của mình đang đang tự ngồi ôm chân trên nôi.

Trên mặt vẫn còn dấu vết ngủ say, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy.

Cô nhóc chớp chớp mắt lim dim mắt buồn ngủ, ngồi một chỗ y hệt một cục bột vậy, nhìn thật giống bánh bao gạo nếp khiến người ta muốn cắn một miếng.

“Mẹ mẹ! Mẹ mẹ mẹ – bế!” Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Cô Tinh hướng về phía mình, cô bé kêu lên, chìa tay ra, không cần biết có ngã hay không, cô nhóc cứ thế lao về phía trước.

Dạ Cô Tinh sắc mặt thay đổi, cô vội vàng chạy tới bên giường nhỏ đỡ lấy cô bé, ôm vào trong lòng: “Nhóc con à, hình như con lại nặng thêm rồi?”

“A! Mẹ mẹ! Bế! Ha ha ha ha…” Bánh Bao nhỏ cong cong mắt cười, tay chân khua loạn lên.

“Con gái ngoan, chúng ta đi thăm anh trai con đi…”

Điều đầu tiên Dạ Cô Tinh làm khi trở về đương nhiên là lo lắng cho sự an toàn của con trai mình, nghe An Tuyển Hoàng nói con đã được cứu về, đang nằm trong phòng điều trị, Tịch Cẩn vẫn đang chăm sóc cho cậu bé, lúc này cô mới yên tâm, đồng ý để Minh Triệt truyền nước cho cô, không ngờ lại ngủ quên mất.

Việc đầu tiên khi thức dậy, tất nhiên cô phải nhìn thấy con trai mình, và Hạ Hà…

“Nhất Nhất, tại sao em lại tới đây? Đã tốt hơn chút nào chưa?” Tịch Cẩn nhìn thấy đôi tay cô đang bế con gái nhỏ có chút run, nhẹ nhàng đón lấy cô bé ôm vào lòng mình.

An Húc bé nhỏ cũng không sợ người lạ, còn ôm lấy cổ Tịch Cẩn, khúc khích cười vui vẻ.

Dạ Cô Tinh cũng biết, lúc này không phải lúc để tỏ ra mạnh mẽ, thuận tiện giao cho anh ấy bế con gái, cánh tay cô khẽ run, lông mày hơi cau lại.

Cô thực sự ghét bản thân trở nên yếu đuối như bây giờ…

“Đã không sao nữa rồi.”

Cười một tiếng bất lực, Tịch Cẩn hiếm khi trịnh trọng nói: “Đừng quá mạnh mẽ cứng rắn, không phải vẫn có người đàn ông của em ở đây sao, nghỉ ngơi thật tốt.”

Nghĩ đến An Tuyển Hoàng, cô nhận ra một cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được, cười nhẹ một cái: “Em biết rồi. Tiểu Tuyệt đâu?”

“Ở bên trong.”

Đẩy cửa bước vào, Dạ Cô Tinh nhìn bóng dáng nhỏ bé đang yên lặng ngủ trên giường bệnh màu trắng, còn có Hạ Hà đang nằm trên giường bệnh bên cạnh, toàn thân bị cắm rất nhiều ống truyền, đang thở bằng máy dưỡng khí, trong mắt cô hiện lên sự căm hận đáng sợ, xen lẫn với đó là nỗi sợ hãi, nếu An Tuyển Hoàng không đến kịp thời, thì hậu quả….

Cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhất định, đó sẽ là một kết thúc mà cô không thể chịu đựng được.

Nếu… nếu như tiểu Tuyệt thực sự gặp một tai nạn dù là nhỏ nhất, Dạ Cô Tinh nghĩ, cô nhất định sẽ lột da tách xương những người đó, ném vào lò luyện đan, thiêu rụi bọn chúng đến mức xương cốt cũng hóa tro bụi!

Đắp lại chăn cho con trai xong, Dạ Cô Tinh bước đến chỗ Hạ Hà bên cửa sổ, nhìn cô bé mặt mày tái mét, cô vừa cảm kích vừa vô cùng đầy áy náy, dẫu vậy trong lòng lại có một loại cảm giác phức tạp không thể giải thích được.

Trong khi được truyền nước, Minh Triệt đã kể hết mọi chuyện cho cô, cô biết được rằng cô bé yếu đuối này đã cứu con trai mình, nhưng cô bé lại là con gái của Liễu Cơ…

Khẽ thở dài, thôi được, dù sao trẻ con cũng là vô tội, may mà Hạ Hồng ngay thẳng chính trực dạy dỗ được một đứa con gái nhân hậu.

Nhưng cô vẫn sẽ không thể bỏ qua cho Liễu Cơ được! Việc nào ra việc nấy, lòng tốt của Hạ Hà, chắc chắn cô sẽ đền đáp, còn mối hận thù với Liễu Cơ, cô nhất định cũng sẽ báo đáp!

“A a e…. ê a – oe oe…”

“Tiểu Húc ngoan ngoãn, các anh chị con ngủ rồi, chúng ta yên lặng nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy bọn họ nhé.”

Cô bé bụm miệng, ánh mắt hơi tủi thân nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời không làm ồn nữa.

Dạ Cô Tinh sờ sờ hai má hồng tròn trĩnh của cô nhóc: “Bé ngoan, con ngoan lắm….”

Sắc mặt của một cô bé đột nhiên chuyển từ buồn bã sang vui vẻ trong sáng, cô lại bắt đầu cười khanh khách.

“Nhất Nhất, nồng độ thuốc giãn cơ trên người em không thấp, liều lượng cũng lớn, em phải nghỉ ngơi thật tốt, cứ giao An Tuyệt với cô bé nhỏ này cho anh, không sao đâu.”

“Ừm, em biết.”

Giữa những người thân thiết với nhau, không cần nói lời cảm ơn, cũng không tồn tại hai chữ “làm phiền”.

“Còn nữa…” Tịch Cẩn như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Em… trước tiên là đừng lo lắng, chỉ là Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đã biết chuyện, bọn họ đang trên đường tới Bắc Kinh…”

“Cái gì? Tại sao anh không khuyên nhủ họ?”

Tịch Cẩn lẩm bẩm: “Anh cũng mong là mình khuyên được lắm chứ…”

Dạ Cô Tinh đau đầu, đối với tính cách của bọn họ, không ồn ào ầm ĩ long trời lở đất mới là lạ!

“Thực ra, em cũng đừng lo lắng về điều đó quá. Cứ coi như bọn họ đến chơi ăn tết là được rồi, trước khi khởi hành, anh đã thỏa thuận với bọn họ ba điều rồi, không cho phép tùy tiện hành động, không tự chủ trương, bất cứ điều gì đều nghe theo em chỉ đạo.”

“Cũng chỉ có thể như vậy…” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, cô lại thấy vui vẻ, mắt thấy Tết đang đến gần, đây cũng vừa hay là cái Tết đầu tiên mọi người cùng nhau sum họp tập trung sau mười năm qua.

Trở lại phòng ngủ, không nhìn thấy An Tuyển Hoàng đâu, cô lại đi vào phòng làm việc, vừa đẩy cửa bước vào, đám người Minh Chiêu, Minh Triệt mới quay đầu nhìn sang, Dạ Cô Tinh dừng lại mỉm cười một tiếng: “Các anh cứ nói chuyện đi…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị An Tuyển Hoàng cắt ngang: “Em vào đi.”

Dạ Cô Tinh hơi do dự, hít sâu một hơi, ngước mắt lên, đôi mắt đã lạnh lùng, vừa bình tĩnh vừa cứng rắn, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của cả đám Minh Chiêu, sống lưng cô thẳng tắp, từ từ cất bước đi vào.

Trước đây khi gặp phải tình huống này, cô sẽ chủ động tránh mặt, thứ nhất là, nhà họ An và Dạ Xã, hai phe thống lĩnh hai vùng Bắc Nam, trong đó lợi ích của mỗi bên tồn tại vướng mắc với nhau, dính líu quá sâu sắc, cho dù An Tuyển Hoàng không bận tâm, đám người Minh Chiêu cũng khó đảm bảo sẽ không suy nghĩ nhiều, thứ hai, cô tạm thời không muốn can thiệp vào thế lực của nhà họ An lúc này, tình trạng rối rắm phức tạp trên đảo Chiêm Ngao cô cũng không muốn hỏi nhiều.

Ăn no rửng mỡ mới đi gây sự bừa bãi!

Nhưng bây giờ thì khác, ít nhất là sau khi cô đã hứa với An Tuyển Hoảng sẽ trở lại Chiêm Ngao, những người họ hàng trong nhà họ An chắc chắn sẽ có liên quan, dính líu về thế lực, vì vậy cô cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Không phải Kỷ Tình thích quyền lực nhất sao? Được rồi, vậy cô sẽ từng chút từng chút một đoạt lấy nó từ tay bà ta!

Không phải An Tuyển Thần đang sống trong ngôi nhà vỏ ốc chật chội nhỏ hẹp trên đảo Chiêm Ngao sao? Được rồi, vậy cô sẽ tự tìm tới cửa, lột vỏ ốc của anh ta ra!

Hai người này, đã chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, tự làm tự chịu!

“Lại đây.” Đôi mắt đen láy của An Tuyển Hoàng nhìn cô thật sâu, anh vẫy tay với cô.

Dạ Cô Tinh đi đến bên cạnh anh, giây tiếp theo, bị anh kéo vào ngồi trong lòng, ôm chặt lấy.

Diệp Cô Tinh có hơi xấu hổ, cô thật sự khó xử, không được tự nhiên, còn đang ở trước mặt người khác, cô không muốn bị quan sát như khỉ trong sở thú đâu…

“Em ngồi tử tế đi.” Người đàn ông vỗ lên mông cô, Dạ Cô Tinh rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“E hèm…” Nguyệt Vô Tình không ngừng ho khan hai cái, ánh mắt quay đi chỗ khác.

Minh Chiêu nhìn thẳng về phía trước, giả vờ như người mù.

Minh Triệt giả vờ sửa sang lại cổ áo, sau đó lại quay xuống sửa sang ống tay áo.

Còn chưa nói đến mười hai người vệ sĩ vận thân đang đứng cung kính đứng phía sau ba người, mỗi người trong số họ đều nhíu mày nheo mắt lại, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy.

“Minh Chiêu, cậu nói tiếp đi.” An Tuyển Hoàng trầm giọng nói, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Có tin tức từ Hoành Điếm, những người thuộc Liên minh Tử Thần…”