[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 113: Phượng Cầu Hoàng, sự khác thường của cô




Tiếp theo đây là cảnh quay của Dạ Cô Tinh và Vương Khải, là nam thứ, ngoài Tiêu Mộ Lương thì Vương Khải là người diễn chung với Dạ Cô Tinh nhiều nhất.

Hai mươi phút sau, không nhiều cũng không ít, đúng giờ Lý Khôn cất giọng.

“Tổ đạo cụ, tổ ánh sáng, thợ trang điểm, còn có trợ lý đạo diễn… đã xong chưa!”

“……”

“Được, ba phút sau vào chỗ!” Vừa dứt giọng, mọi người tựa như đánh trận, lốp ba lốp bốp, chỉ trong vòng ba phút, từng người đã yên vị vào vị trí. Có lẽ, với tốc độ tiến hành thế này, sau khi phần một phát sóng xong, thì phần hai có thể trực tiếp lên sóng.

Từ Phủ Đốc quân trở về nhà họ Tần, Tần Chính nhốt mình trong phòng làm việc suốt một ngày một đêm.

Người nhà họ Tần ai nấy cũng nơm nớp lo sợ, không ai dám làm phiền, ngay cả người đưa cơm cũng bớt đi những pha trêu đùa vui vẻ ngày thường, đầu cúi thấp, bước đi thận trọng từng chút một, sợ rằng làm ông chủ phẫn nộ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tần.

Hiện giờ đang loạn lạc, nhà họ Tần lại là nơi an ổn, vô hình trung trở thành nơi trú ngụ tốt nhất, mọi người đều muốn ổn định, vì thế đương nhiên không muốn mất đi công việc tốt này.

Ngày hôm sau, cửa phòng làm việc cuối cùng cũng mở ra, Tần Chính vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, gương mặt tiều tụy, đồng tử vốn dĩ đã đen nay càng thêm sâu, như thể một vực sâu thăm thẳm, một hồ nước sâu không thấy đáy.

Sau khi tắm rửa và dùng xong bữa sáng, anh gọi người chuẩn bị xe, xuyên qua những hàng cây rợp mát của đại lộ, đến một con đường tĩnh mịch, rồi cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ màu trắng kiểu phương Tây.

Xuống xe, sửa sang lại quần áo, không quên cài lại tay áo cho ngay ngắn. Lúc này, một cô gái mặc chiếc váy hoa trắng xanh trông giống người giúp việc xuất hiện.

“Anh tìm ai?”

“Yên Chi có đây không?”

Cô hầu gái hồ nghi nhìn vị khách bất ngờ trước mặt, lập tức phòng bị: “Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ai là Yên Chi như anh tìm.”

Lý Khôn ngồi trước máy quan sát, gật đầu: “Cô hầu gái này diễn rất tốt.”

Tiêu Mộ Lương đang xem sách, nghe thấy tiếng nói, cũng ngoảnh mặt nhìn qua màn hình giám sát: “Biểu cảm hợp lí, phát âm rõ ràng, chỗ ngồi cũng thỏa đáng, thoạt nhìn không giống những nhóm diễn xuất với kỹ thuật quá khoa trương.”

“Lão Phương, ông tìm người này ở đâu vậy?”

Thầy Phương giám sát hiện trường nói: “À, người này là do tôi chọn, trong các nhóm diễn viên, cô ấy trông cũng khá ổn, nên tôi đã giữ lại.”

“Mắt nhìn người của ông cũng khá đấy.” Lý Khôn cười tán thưởng.

“Thì ra cô gái này đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn Lý, cho nên tôi cũng được khen lây?” Thầy Phương hóm hỉnh trêu.

“Ông nói như là vật miễn phí vậy, tôi sẽ tặng ông một chiếc huy chương nhé?”

“Được! Tôi ở đây cảm ơn đạo diễn Lý nhé!”

Bên này hàn huyên trêu đùa còn trước máy quay cảnh quay vẫn đang tiếp tục.

Tần Chính nở một nụ cười tao nhã: “Cô Lan Nhi có phải là đã quên rồi không, chúng ta cũng xem như là có duyên gặp qua một lần, tiểu thư Yên Chi có ơn tặng tôi một chiếc ô.”

Cô hầu gái ngây người một lúc, nhìn người đàn ông này một lượt, trông thật khá, chiếc xế hộp nhập khẩu từ Đức, chẳng phải là chiếc xe trong ngày mưa lớn hôm đó, bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể thoát ra đó sao!

Nếu vậy, thân phận của người này là rõ ràng rồi.

“Hóa ra là ông chủ Tần, cô chủ tối qua có tiệc, đêm khuya mới nghỉ ngơi, bây giờ chắc vẫn đang còn ngủ trong phòng, anh xem…”

Tần Chính nhíu mày: “Là uống say rồi sao?”

Cô hầu gái gật đầu: “Hôm qua đến lúc rạng sáng cô ấy mới trở về, lại nôn gần ba mươi phút, quay qua quay lại mãi mới ngủ được”

Một tia xót xa ánh lên trong khóe mắt người đàn ông, lần đầu gặp mặt, bất ngờ, thậm chí khi biết cô ấy long đong vất vả, vẫn là không kìm được xót giận.

“Ông chủ Tần, hay là mời anh vào trong ngồi một chút, tôi đi gọi cô chủ?”

“Không cần đâu, tôi chờ cô ấy tỉnh dậy tiện hơn.”

Cô người giúp việc mở hàng rào màu trắng với hoa văn chạm trổ, Tần Chính bước vào, rồi ngoảnh lại nói với tài xế: “Cậu về trước đi, trời tối hãy đến đón tôi”

“Cắt!______”

Tiếng dập bảng vang lên, Lý Khôn chỉ đạo nhân viên chuyển máy móc đến toà nhà kiểu Tây, cảnh quay tiếp theo đây sẽ quay trong tòa nhà này.

“Hai bên đã vào vị trí cả chưa?”

“Không vấn đề gì!”

“Được, “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh năm mươi mốt, action!”

Cô gái tên Lan Nhi đi phía trước dẫn đường, Tần Chính thong thả đi theo sau, hai người đi vào trong phòng, ống kính máy quay di chuyển trong nháy mắt.

Sàn gỗ, rèm cửa sổ trắng, bên trái bên phải bày biện hai chậu hoa cúc nhỏ, một cơn gió thổi qua, chiếc màn trắng bay phấp phới, đẹp như một bức tranh.

Một cây piano được bày trí ở góc trái của sổ, vẫn là màu trắng trơn lại được những tia nắng chiếu qua, khúc xạ mà bừng sáng. Trên đàn đặt hai quyển nhạc phổ đã mở, rõ ràng là mảy may không một chút trật tự nào. Trong mắt Tần Chính lại ngập tràn hứng thú.

“Ông chủ Tần đợi một lát, tôi đi gọi cô chủ”

Trong lòng xao động, hơi ấm và sự phẳng lặng tỏa khắp phòng không giải thích được, Tần Chính vẫy tay về phía Lan Nhi: “Không cần, cứ để cô ấy nghỉ ngơi, tôi lên lầu chờ.”

Lan Nhi sửng lại một chút, ngượng ngùng: “Việc này…. Có chút không thỏa đáng”

Tần Chính lại không nghĩ điều đó là ngang ngược, cười dịu dàng: “Yên tâm mà, tôi sẽ không làm gì cô chủ nhà cô.”

“Việc này….” Lan Nhi bối rối siết chặt một góc áo.

Tần Chính vẫn cười như trước, ánh mắt thành khẩn: “Xin hãy tin tưởng tôi”

Lan Nhi dường như vẫn rất lo sợ, vội vã nhường đường cho anh ta, ánh mắt để lộ vẻ sợ hãi: “Ông chủ Tần quá lời rồi, mời anh”

Lên cầu thang, ánh mắt Tần Chính ánh lên những tia dịu dàng, nhìn trên chiếc giường nhỏ, tuyệt sắc giai nhân đang ngủ say giấc, bước chân như khựng lại, dường như linh hồn đều rung động, một trái tim đang phập phồng chao đảo, một lúc sau, cuối cùng cũng lắng xuống.

“Chốn đây có mỹ nhân này

Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên

Một ngày bóng nàng khuất yên

Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm ngày”

( Phượng Cầu Hoàng- Thiên Y Hữu Phong)

Anh nói thì thầm như thể người đang say, đến nổi cô gái đã mở mắt cũng không hề chú ý, cơ hội có thể ngắm nhìn say mê thế này, dường như anh đã ngóng trông cả mười ngàn năm.

Tâm tư nhớ nhung kiên trì, chỉ để ngắm nhìn cô từ xa.

“Phượng cầu hoàng”? Cô gái lên tiếng với giọng khan khàn của người say mới tỉnh, nhưng vẫn lanh lợi như cũ và dịu dàng như đang kể chuyện.

Tần Chính đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, rõ ràng lao tới khuê phòng riêng nhưng sắc mặt lại không chút thay đổi, chỉ cần sự bình tĩnh này đã khiến cho vô số người quen của Yên Chi thầm ngưỡng mộ, quả là một vị công tử nhẹ nhàng trong thế giới dơ bẩn!

Thực sự, là người trong mộng của hàng ngàn người!

“Làm em tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến không ít cô gái điên cuồng mê mẩn, ngoại trừ người trước mặt.

Người phụ nữ đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, chiếc dây áo rơi khỏi vai,mái tóc xoăn buông thả ngang lưng. Chưa trang điểm nhưng cũng xinh đẹp tuyệt trần.

“Không có.” Cô cong môi cười, sau đó khẽ thở dài: “Sớm đã nên tỉnh rồi.”

Tần Chính cau mày, nhưng lại không lên tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh, rót một ly nước, đưa trước mặt cô: “Vừa mới tỉnh, uống ly nước đi.”

Yên Chi đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nhướng mày nhìn anh ta, cười nói: “tại sao anh không ngâm thơ nữa?”

“Lẽ nào em thích sao.”

Yên Chi nghiêng đầu nhìn anh với một nụ cười, trong mắt ánh lên sự mong đợi.

“Hỡi ơi chim Phượng lượn bay,

Tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm,

Tiếc rằng giai nhân lặng yên,

Tường đông hoang vắng, chẳng phiền buông lơi,

Nâng đàn khúc hát thay lời,

Dốc ra cho hết những lời trong tim,

Nguyện lòng thành thật van xin,

Coi nàng là vợ nên tin trọn đời….”

Cô gái thuận thế tiếp lời,

“Kiếp sau xin hẹn gặp người,

Vỗ về an ủi ta thời bên nhau,

Quên hết đi những niềm đau,

Bàng hoàng nghịch cảnh sẽ mau tan rời.”

(Phượng Cầu Hoàng- Thiên Y Hữu Phong)

“Yên Chi thật tài giỏi.”

Cô cười tự giễu: “Đùa kiếm lớn trước mặt Quan Công.”

“Em đang khen anh à?”

“Ừ, khen anh giống Quan Công.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, ​​”Mặt đen, tim đen.”

Tần Chính sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ bất định.

“Thôi kệ, đều trách tôi tự mình đa tình, vốn cho rằng…”

“Yên Chi, nghe anh giải thích, anh…”

Nở nụ cười hờ hững, cô ca nương nổi tiếng tuyệt với vẻ ngoài mê hoặc và quyến rũ: “Ông chủ Tần là khách VIP của Yên Chi. Cho dù sai thì cũng là đúng. Đầu cần giải thích?”

“Anh không còn cách nào khác mới phải đồng ý với anh ta!” Trong mắt Tần Chính lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng đổi lại là nở nụ cười đầy giễu cợt của người phụ nữ.

“Không sao hết. Lưu lạc phong trần, em chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể rửa sạch, đến rồi đi, vụt qua vội vàng, không thể giữ được, đến cuối cùng vẫn không giữ được.”

Buồn nhưng không uỷ mị, chỉ bình thản trước số phận, giống như mọi đau khổ trên đời, cô đều có thể thản nhiên chấp nhận.

Tần Chính đau lòng, cúi người trước mặt cô, đầu cúi xuống, nắm chặt tay cô: “Thực xin lỗi. Cho dù giàu có, anh cũng không thể sánh bằng quân sự và quyền lực chính trị. Cho đến hôm nay, anh mới biết nắm chắc tiền tài không bằng quyền lực trong tay! Xin lỗi….”

Người phụ nữ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, ánh mắt chẳng mảy may vui buồn, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện trong giây tiếp theo, như thể là người tu hành: “Ông chủ Tần, em không là ai của anh, anh không cần phải có trách nhiệm gì với em cả, vì vậy, không cần xin lỗi.”

“Không, Yên Chi, anh yêu….”

Người phụ nữ lấy tay che miệng anh ta, chậm rãi lắc đầu: “Tấm lòng của anh, Yên Chi nhận không nổi.” Nói xong, quay người đi, tấm lưng thon thả thẳng tắp như nhành hoa sen trong nắng nhưng lại mang theo vẻ trống trải và thê lương.

Lý Khôn ngồi trước màn hình điều khiển, cau mày, nhìn Cố Nam An ngồi bên cạnh một cái, có thể nhìn ra sự kỳ quặc trong ánh mắt ấy.

Theo tình tiết được sắp xếp trong kịch bản, vào lúc này, Yên Chi phải khóc trong lòng Tần Chính, một câu cũng không nói, chỉ dùng những giọt nước mắt không lời mà kết tội người đàn ông tuyệt tình.

Anh ta muốn tặng cô cho một người đàn ông khác!

Bất kể là ai, trong tình huống này, đầu tiên cũng là cảm thấy tủi thân, sau đó níu giữ, cuối cùng là người đàn ông vô tình làm cô gái phải tổn thương.

Nhưng bây giờ Dạ Cô Tinh lại sửa thành như vậy, toàn bộ cốt truyện bị rối tinh lên, giống một con ngựa hoang chạy mất guốc, không đi theo lộ trình đã định.

Lý Khôn lắc đầu, đang chuẩn bị hô “cắt” thì bị Cố Nam An ngăn lại: “Chú, đừng vội, cứ xem xem đã.”

Trong ống kính, vẻ mặt Vương Khải nhất thời kinh ngạc, Dạ Cô Tinh đột nhiên không làm theo kịch bản, cũng gián tiếp làm loạn bước tiếp theo của anh ta, nhưng với tư cách là một diễn viên có thâm niên, lăn lộn nhiều năm trong làng giải trí, năng lực tùy cơ ứng biến của Vương Khải cũng không tệ.

Sự đau thương hiện rõ trong ánh mắt, rơm rớm nước mắt, nhìn theo bóng lưng gầy gò của người phụ nữ, đưa tay khao khát, lại phát hiện ra rằng thế nào cũng không buông bỏ được.

“Yên Chi, cho dù em tin hay không tin, anh thật sự chỉ muốn em hạnh phúc, bảo vệ em một đời vô lo. Nhưng mà, nếu như có một ngày, anh mất đi địa vị hiện tại, từ một doanh nhân giàu có trở thành một tên ăn mày không một xu dính túi, vậy anh phải dùng cái gì dể bảo vệ được em đây?”

Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Chỉ có dũng sĩ mới có thể bảo vệ được cô gái mà mình yêu, bởi vì anh ta cầm thanh kiếm sắc bén trên tay! Còn anh lại tham lam muốn ôm lấy em, nên vô ý để rơi kiếm, lại chẳng thể trở thành dũng sĩ.”

Tấm lưng mảnh mai kịch liệt run rẩy.

Lý Khôn và Cố Nam An nhìn nhau, ánh mắt đặc biệt bất ngờ, hai người này đúng thật là thiên tài, đi chệch đi một chút, sửa chữa theo một cách khác, sai thì cứ sai nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.

Yên Chi ở Phong Nguyệt Trường nổi tiếng là một người được nâng đỡ, đã quen nhìn các đôi nam nữ si tình, hiểu rõ nhân tình thế thái, đối với cô ấy mà nói, Tần Chính chẳng qua chỉ là một trong hàng ngàn người, nhiều nhất thì cũng chỉ được tính là tri âm, người con gái như vậy, lạnh lùng và cứng cỏi, từ lâu đã thờ ơ với tình yêu rồi.

Sợ hãi rồi lại sợ hãi, trong nỗi cô độc than vãn cô độc. Cô ấy đã sớm biết biết được tình hình, vì thế, cô an nhiên tự tách mình ra, không mang hi vọng, cũng sẽ không thất vọng.

Vì vậy, đối với việc Tần Chính đẩy mình cho Mục Viên, cô ấy có thể sẽ đau buồn trong chốc lát, nhưng sẽ không tự nhiên mà đánh mất cốt khí, yếu ớt ngã vào lòng một người đàn ông, cố gắng dùng nước mắt để đổi lấy sự cảm thông.

Nếu như diễn theo kịch bản, Yên Chi sẽ không phải là Yên Chi cẩn trọng, kiêu ngạo khiến Mục Viên ái mộ nữa rồi!

“Cắt!… Tốt! Sửa rất tốt!”

Vương Khải như trút được gánh nặng, vẻ mặt lộ ra ý cười, mở miệng định nói, thì lại thấy Dạ Cô Tinh nhấc chăn bông lên, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng mang giày, đi ngang qua anh ta, đôi mắt hơi rủ xuống, bước chân vội vã.

Anh ta thoáng ngây người, nhìn thấy gò má của đối phương ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia quan tâm, bước lên hai bước: “Cô Tinh, cô không sao chứ?”

Ai biết đâu Dạ Cô Tinh lại trốn tránh, Vương Khải có chút khó xử.

Dạ Cô Tinh lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, xin lỗi.” Từ đầu đến cuối lại không hề ngước mắt lên.

“Hả? Ừm…..” Vương Khải nhanh chóng nhường đường, nhìn bóng lưng người phụ nữ khuất dần, trong lòng có một loại kỳ quặc không nói nên lời.

Ngày thường, diễn xuất của cô gái này chưa từng có vấn đề, hôm nay không những tự mình sửa kịch bản, bây giờ còn bất thường như vậy, chẵng lẽ là…. Tới ngày sao?

Nhớ lúc trước Tiểu Lỵ từng đau bụng kinh, cơn đau giống như mất mạng, tính tình nóng nảy, có điều mấy tháng gần đây cũng không thấy cô ấy có gì không thỏa đáng, tính khí cũng không còn thất thường gì, tốt hơn trước đây rất nhiều.

Sau khi lấy hộp xylitol ra, Vương Khải lại cho vào miệng mình một viên, mùi vị không tệ, thanh thanh mát mát, tối nay trở về phải hỏi Tiểu Lỵ, xem trong nước có bán loại này không……