Hai con mắt người đàn ông nheo lại đầy nguy hiểm, sự lạnh lùng chợt hiện lên: “Cô đang tìm đường lui cho bản thân?”
“Đúng vậy.”
“Đặng Tuyết, tôi còn quả là đánh giá thấp cô, con mẹ nó đúng là có gan!”
“Anh Cố nói giỡn, tôi nào có.”
“Bớt nói với tôi những lời vô nghĩa kia, việc làm ở hộp đêm, cô rốt cuộc có bỏ hay không?”
“Không bỏ.”
Hai mắt người đàn ông trừng lên, cũng không để ý đang ở nơi công cộng, trực tiếp đưa tay kéo lại mái tóc dài của cô gái, sức lực mạnh đến mức dường như muốn giật luôn da đầu cô ta xuống: “Con khốn! Làm sao cô không yên ổn nổi dù chỉ một khắc? Cố Doãn Trạch tôi mà lại không bằng những tên ăn không ngồi rồi đầu to bụng phệ nhà giàu mới nổi trong hộp đêm kia sao?”
Đặng Tuyết ngửa đầu, vì bị đau mà nhíu chặt mày lại, nhưng ánh mắt vẫn luôn kiên trì, mang theo một loại quật cường cố chấp, lờ mờ có loại bàng hoàng sợ hãi.
Cô ta đang sợ. Hưởng qua mật ngọt, sao còn có thể tiếp tục chịu đựng khổ sở đây? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cô ta sẽ bị đánh về nguyên hình, đến lúc đó, cô ta biết phải đi đâu về đâu?
Chúng ta từ cần kiệm dễ dàng trở nên xa xỉ, nhưng từ xa xỉ khó có thể cần kiệm được!
Cô ta không có tư cách phóng túng, bởi vì trong tay cô ta chỉ có một phiếu cơm ngắn hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể hết hạn ngay lập tức!
“Anh Cố làn người khiêm tốn, đương nhiên những người kia không thể sánh bằng.”
“Vậy cô cần gì phải bỏ gần tìm xa? Dù sao cũng là bán, bán cho ai mà chẳng giống nhau?”
Toàn thân Đặng Tuyết run lên, không phải đã thành thói quen rồi sao? Còn để ý cái gì? Làm nghề này, vô luận sạch sẽ hay không, cũng là đen, đã sớm không rửa sạch được.
“Chỗ gần không lưu người, cũng chỉ có thể đi tìm nơi xa thôi. Tôi chỉ là muốn giữ lại một con đường lui cho bản thân mà thôi, anh Cố lòng dạ biết rõ, không cần phải nói mấy lời dò xét.”
Lời đã nói đến mức này, nguyện vọng của Đặng Tuyết rất rõ, Cố Doãn Trạch có thể nuôi cô ta nhất thời, không thể nuôi cô ta cả một đời, cô ta cũng nên tính toán vì sau này, sau khi bị Cố Doãn Trạch vứt bỏ, tốt xấu có thể có một công việc, kiếm miếng cơm ăn.
Cố Doãn Trạch rõ ràng, cũng trong lòng biết Đặng Tuyết nói không sai, giữa bọn họ, sớm muộn cũng sẽ đoạn tuyệt, nhưng chính là không nhịn được tức giận, người phụ nữ thực dụng này, không chỉ có nhìn rõ ràng tất cả, lại còn nghĩ tốt đường lui rồi!
Cùng với tức giận, còn có một loại cảm giác thất bại đang lan tràn một cách khó hiểu, trong lòng Cố Doãn Trạch giống như chắn một cục bông, nhẹ bỗng, lại không buồn bực đến hoảng!
“Cô sẽ không sợ chúng ta nhất phách lưỡng tán luôn sao?” Người đàn ông bình tĩnh hỏi cô, nắm đấm lại yên lặng nắm chặt.
“Vậy thì tốt quá.” Đặng Tuyết nhẹ giọng cười một tiếng, mang theo tự giễu thờ ờ: “Giống như anh vừa mới nói, dù sao cũng là bán, bán cho ai mà chả giống nhau?”
Chát ——
Tiếng vang lanh lảnh dẫn tới ánh mắt dò xét từ bốn phía, người đàn ông khẽ nguyền rủa một tiếng, hung hăng nhìn cô ta một cái, đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra, trong lúc xoay người, sớm đã khôi phục gương mặt dịu dàng khiêm tốn, nhìn mọi người gật đầu xin lỗi.
“Tôi đi toilet.” Nói xong, cất bước rời khỏi chỗ ngồi.
Đặng Tuyết cúi đầu, mái tóc xoăn quyến rũ động lòng người rủ xuống hai vai, cảm xúc khó phân biệt, mọi người xung quanh chỉ có thể thu hồi ánh mắt, còn tưởng rằng có trò hay để xem, ai ngờ mới vừa khởi đầu đã tuyên cáo kết thúc, vừa rồi một cái tát kia cũng không nhẹ.
Một tách cappuccino còn chưa uống không đến một phần năm, Dạ Cô Tinh tính tiền, cầm túi xách lên, lúc đi ngang qua chỗ ngồi bên cạnh, bước chân dừng lại, đặt một túi khăn giấy còn chưa mở lên bàn, mắt nhìn phía trước, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đặng Tuyết ngẩng đầu, lại chỉ thấy bóng lưng tinh tế của cô gái đang đi xa, ánh mắt rơi vào túi khăn giấy, cũng không nhịn được nữa, lệ rơi đầy mặt.
“Ôi, thật là khéo quá, chị An dạo này vẫn khỏe chứ?” Giọng nói người đàn ông mang theo một loại thờ ơ lười nhác, không giống ôn chuyện, trái ngược với trêu chọc, chỉ là mang theo ý tứ châm chọc.
Dạ Cô Tinh ngừng bước chân, quay người nhìn lại, khẩu trang che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đang nheo lại, xẹt qua một tia quỷ quyệt, chợt chuyển hóa thành ý cười dịu dàng.
“Anh Cố mặt mày tươi tỉnh, chắc hẳn cuộc sống cũng rất tốt.”
“Nhờ cô, xác, thực, rất, tốt.” Cố Doãn Trạch nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Chính là người phụ nữ này, dùng khoản nợ đánh bạc uy hiếp anh ta trộm nửa tấm bức vẽ bố trí canh phòng ngục giam trong tay nhà họ Giang, không lâu sau sự việc bại lộ, nhà tù tử vong số 7 bị nổ, anh ta mới biết được to chuyện rồi!
Nếu không phải có người cô là Cố Phương Lan che chở anh ta, ông cụ nhà họ Giang vung mạnh quải trượng, chắc chắn muốn nửa cái mạng nhỏ của anh ta!
Chú cũng rất thất vọng về anh ta, tóm lại khoảng thời gian kia, Cố Doãn Trạch có thể nói là giãy dụa ở trong nước sôi lửa bỏng, may mắn nhà họ Giang niệm tình quan hệ thông gia với nhà họ Cố, ông cụ nhà họ Giang ra mặt dốc hết sức bảo vệ anh ta, nếu không thì không chỉ là bị đánh một trận, mà phải ăn đạn rồi!
Vì thế, anh ta bị ông cụ nhắc tới không ít, ngay cả tên nhóc Cố Doãn Bái kia đều giễu cợt anh ta, nhìn trò cười của anh ta!
Tất cả những thứ này đều là tại Dạ Cô Tinh gây ra! Nếu không có cô gái này thiết kế ép anh ta đi trộm bức vẽ bố trí canh phòng, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy! Cố Doãn Trạch cũng rất buồn bực, trên đời này sao có thể có loại phụ nữ này cơ chứ?
Đạp anh ta hai lần liên tiếp không nói, lần này còn suýt nữa hại anh ta mất mạng! Việc liên quan tới cơ mật quốc gia, thế mà cô ta cứ thế kéo mình xuống nước mà không nói năng gì, nếu như không phải nhà họ Giang ra mặt, toàn bộ nhà họ Cố đều phải đi tong.
Lúc đầu anh ta định khai ra Dạ Cô Tinh, không ngờ ở bữa tiệc đầy tháng lại nhảy ra Tần Tư Thần, rốt cuộc thì anh ta cũng thấy rõ rồi, cho dù Dạ Cô Tinh có chọc thủng trời, thì vẫn còn vị kia ở phía trên gánh thay cô, dựa vào thực lực mèo ba chân của bản thân, trộm gà không được, nói không chừng còn thành pháo hôi trong tay An Tuyển Hoàng. Không ngừng cân nhắc, Cố Doãn Trạch quyết định ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mặc dù không có bất luận hành động thực tế gì, nhưng trong lòng anh ta vẫn oán hận Dạ Cô Tinh lên tận trời xanh, hận đến gọi là nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi thấy anh đúng là rất tốt, không cần phải khách sáo vậy đâu.”
“Cô!” Anh ta muốn mắng “Vô sỉ”, “Không biết xấu hổ”, thế nhưng không biết vì sao, lời đến khóe miệng đi một vòng, lại nuốt trở vào, trực giác biết được, nếu mình nói lời này ra, hậu quả không phải mình có thể gánh vác nổi.
“Tôi cũng không biết, chị An đây còn có biệt tài nhe lén đấy.” Khoanh tay vòng trước ngực, giọng điệu vô cùng châm chọc.
“Trò hay miễn phí, bỏ qua đáng tiếc, không xem thì phí, xem cũng không cần đưa tiền.” Dạ Cô Tinh thong dong nói.
“Ồ, hóa ra bản thiếu đây là thành con hát? Mình làm nghề này, nên cũng muốn kéo người khác xuống nước cùng sao?” Ngụ ý châm chọc Dạ Cô Tinh không được anh ta đồng ý, đã lừa anh ta làm ra việc nguy hiểm kia. Anh ta cho rằng, chẳng qua chỉ là một tấm bản đồ thôi, không ngờ lại liên quan tới chuyện cơ mật như vậy, cộng thêm truyền thông vừa đưa tin, gió đông thổi, thế lửa lớn, cuối cùng liên đới cả MI6 cũng bị nhổ tận gốc.
Nghe tin tức truyền tới từ phía nhà họ Giang, chỉ một nước đi như vậy, mười mấy người bị bí mật đưa ra tòa án quân sự, đều là có vào mà không có ra!
Suy nghĩ một chút đều cảm thấy khiếp người, may mà có nhà họ Giang ra mặt bảo vệ anh ta…
Dạ Cô Tinh vờ như nghe không hiểu, dứt khoát theo câu chuyện đối phương: “Tục ngữ nói, nhân sinh như kịch, kịch như nhân sinh, lại có ai dám nói người ấy không phải con hát chứ? Trừ phi…”
Cố Doãn Trạch đang định nói, tôi dám, lại bị câu tiếp theo của Dạ Cô Tinh làm cho nghẹn họng.
“Trừ phi, người ấy không phải người.”
Khuôn mặt người đàn ông trắng chuyển xanh, xanh chuyển đỏ, có thể nói tương đối đặc sắc.
“Vậy nếu anh Cố không có chuyện gì nữa, tôi mạn phép cáo từ trước, dù sao tôi cũng không phải phú nhị đại, không có nhiều thời gian nhàn rỗi sống phóng túng như vậy.” Nói xong, xoay người rời đi.
Cố Doãn Trạch bước qua người cô, ngăn ở trước mặt cô, cười đểu giả: “Chị An vội gì vậy?” Động tác cường thế mà ngang ngược, giống mấy tên du côn vô lại.
“Anh Cố còn có việc?”
“Chuyện tấm bản đồ bố trí canh phòng, cô không có ý định cho tôi một câu trả lời hợp lý sao?”
“Trả lời? Anh muốn câu trả lời gì?”
Gân xanh trên trán Cố Doãn Trạch giật giật, xích lại gần, hạ giọng: “Chuyện nhà tù tử vong số 7 cô cũng không nói cho tôi biết!”
Dạ Cô Tinh khá là buồn cười nhìn anh ta: “Đây là cơ mật, tại sao tôi phải nói cho anh?”
“Cô đúng là người phụ nữ ác độc! Tôi xuýt nữa thì mất mạng, cô có biết hay không?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Bây giờ anh không phải vẫn sống rất tốt sao? Người trẻ tuổi nhưng nên để tâm một chút, chớ xem thường nhà họ Giang và nhà họ Cố.”
Lông mày người đàn ông nhăn lại: “Cô có ý gì?”
“Ý của tôi rất đơn giản, nhà họ Giang giữ được anh, cho nên, có biết chân tướng hay không, với anh mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì, cũng không tồn tại bất kỳ ảnh hưởng gì.”
“Mẹ kiếp! Đây là cô coi tôi như súng để dùng đấy hả?” Lại còn là một khẩu súng ngốc!
“Anh nên cảm thấy may mắn, anh là súng giết người, chứ không phải là dao mổ trâu!”
Cố Doãn Trạch giận quá hóa cười: “Đều nói ong vàng có ngòi sau đuôi, độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô thật có bản lĩnh!”
“Cảm ơn khích lệ, tôi cũng không khách sáo thu nhận.”
“Một vấn đề cuối cùng.”
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, lông mày hơi nhăn: “Nói nghe thử.”
“Cô rốt cuộc là ai?”
“Một người phụ nữ.”
“Đừng giả vờ ngốc.”
“Bà An.”
“… Vậy thì tốt, tôi hỏi cô, cô muốn bức vẽ bố trí canh phòng của nhà tù tử vong số 7 làm gì? MI6 bị tra có phải có liên quan với cô không? Cô rốt cuộc muốn gì?”
Dạ Cô Tinh cười nhưng không nói.
“Má nó! Cô nói đi chứ!” Cố Doãn Trạch suýt nữa tức giận đến giậm chân.
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn anh ta: “Vừa rồi anh nói, một vấn đề cuối cùng, tôi đã trả lời rồi.”
“Cô!”
“Được rồi, đừng nóng giận như vậy, không tốt cho gan. Anh đơn giản chính là nuốt không trôi cơn giận kia, cảm thấy tôi bảo anh trộm bức vẽ bố phòng là đẩy anh vào chỗ chết, thế nhưng mà ở điều kiện tiên quyết là đồng giá trao đổi, tôi không cho là cách làm của mình có gì không ổn, bởi vì có câu gọi là lấy tiền của người thì phải trừ tai họa cho người.”
“Sao? Đồng giá trao đổi?”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh run lên: “Anh lạm dụng tư quyền hỏa thiêu sòng bạc, tiền nợ đánh bạc lên đến hàng chục triệu, tôi thay anh chịu trách nhiệm, xem như trao đổi, anh giúp tôi cầm tới bức vẽ bố trí canh phòng, cực kỳ công bằng.”
“Nhưng cô không nói chuyện này sẽ chết người!”
“Tôi nói anh có thể làm sao? Huống chi, nhà họ Giang có thể bảo vệ anh, không chết được!”
“Shit!”
“Đừng để tôi lại phải đánh ngã anh một lần nữa.”
Cố Doãn Trạch lập tức im miệng, vô ý thức nhảy ra xa ba bước, vẻ mặt đề phòng, chắc là hai lần trước bị ngã đã sợ rồi.
“Không còn chuyện gì nữa, thì tôi đi trước.” Dạ Cô Tinh đưa tay nhìn đồng hồ một cái, giống như cười mà không phải cười theo dõi anh ta: “Ăn chơi cũng được, nhưng đừng quá cặn bã, quần áo rách còn có thể sửa, nhưng đã tổn thương trong lòng, thì anh chỉ có thể hối hận.”
Cố Doãn Trạch sững sờ, chờ phản ứng lại, đã thấy bóng lưng Dạ Cô Tinh đi xa, khinh thường mà nhếch miệng: “Bệnh tâm thần! Hối hận cái đầu cô ấy… Ai nha! Mẹ kiếp ai ném đồ linh tinh vậy, không thấy ông nội mày còn đứng ở phía dưới à? Đệt….”
Chuyện này kỳ quái quá! Vừa gặp Dạ Cô Tinh, anh ta đã xui xẻo rồi! Chẳng lẽ là ngũ hành tương khắc thật?
Vò đầu đẩy cửa ra, sắc mặt người đàn ông còn thúi hơn shit.
“Được rồi, nhanh lên uống xong đi nhanh lên, ông đây mệt mỏi, trở về khách sạn.”
Đặng Tuyết đứng dậy, xách túi, ánh mắt lạnh nhạt: “Đi thôi.”
“Cà phê này cô không uống một ngụm, là muốn lãng phí tiền của tôi hay sao?”
Được thôi, cậu Cố đây khó chịu, thích vạch lá tìm sâu, gây chuyện!
Đặng Tuyết không nói một lời đi đến quầy lễ tân, rút từ trong ví tiền ra một tờ trăm tệ: “Tính tiền.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Tính luôn hai ly.”
Cố Doãn Trạch đi đến bên cạnh cô ta, đưa tay ôm lấy cô ta: “Có ý gì đây? Muốn đùa nghịch tính tình với tôi hả?”
Đặng Tuyết nhìn anh ta một cái: “Tôi lãng phí chính là tiền của mình.”
“Xùy —— tiền của cô còn không phải tôi cho.”
Đặng Tuyết khoát tay áo với em gái đang trả lại tiền thừa: “Không cần.” Cất bước đi luôn, đột nhiên, bước chân dừng lại, quay lại nhìn Cố Doãn Trạch ——
“Đây là tiền bán thịt.” Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Doãn Trạch đứng tại chỗ, vẻ mặt như vừa nuốt phải con ruồi, so với dẫm phải shit còn khó coi hơn.
“Má! Biết ngay là muốn chọc tức tôi mà, một hồi trở về khách sạn cho cô đẹp mặt! Chờ lấy!”