[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 108: Kịch hay bắt đầu, khúc ca buồn carmen




Cảnh tiếp theo, là phần đặc sắc nhất ở phần hai, và đương nhiên, cũng là phần khó nhất!

Trước khi Tần Thận Chi chết, đã thề kiếp sau nhất định phải tìm thấy Yên Chi trước Mục Thanh Viễn, không từ mọi thủ đoạn, dù có phải phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không để cho Yên Chi phải đau khổ vì tình yêu, hy sinh cả mạng sống.

Nghìn năm thoáng chốc trôi qua, thế sự xoay vần, sớm đã vật đổi sao dời.

Ngày xưa Tần Tam công tử Tần Thận Chi – tài tử Tương Châu, hiện giờ trở thành ông chủ lớn của ngân hiệu Thụy Phong, mười dặm đô thị ở Thượng Hải này, hơn một nửa việc làm ăn buôn bán đều là của bọn họ, là ngân hiệu lớn nhất mà cả Thượng Hải công nhận.

Yên Chi tuy rằng vẫn là Yên Chi, nhưng linh hồn không còn nữa, sớm đã đầu thai hoán cốt, thay da đổi thịt rồi.

Ngày xưa, tiểu yêu tinh dáng dấp thần tiên hồn nhiên ngây thơ, vốn nên biến mất trên cõi đời, nhưng do chấp niệm quá sâu, một sợi hồn phách lạc lại nhân thế, hóa thành mị thai (chỉ những người con gái lớn lên chuyên đi mê hoặc đàn ông), hiện giờ trở thành đào kép tuyệt thế mà cả đám đàn ông đều chen chúc chạy theo!

Cảnh sau đây, chính là cảnh Yên Chi lên sân khấu biểu diễn. Trong nguyên tác đã miêu tả như sau.

“Váy tím vén hờ, tóc mây bồng bềnh, eo nhỏ thướt tha, thân hình uyển chuyển. Khoảnh khắc ngẩng đầu, tựa như làm ánh sao khắp bầu trời đều bị lu mờ, khoảnh khắc rũ mắt xuống, cảm giác như phong tình tự nhiên mà nảy sinh. E thẹn, mị hoặc, tuyệt sắc khuynh thành.”

Nói ngắn gọn vài câu, đã lột tả hết vẻ đẹp của Yên Chi, nhưng chỉ là nét vẽ chấm phá tinh vi, để lại cho độc giả không gian tưởng tượng xa vời.

Nhưng phim thì không giống, nó phải được thể hiện mạnh mẽ qua hình ảnh, yêu cầu từng chi tiết đều phải biểu lộ một cách chi tiết hơn trong nguyên tác, vẫn chưa nói đến Yên Chi nhảy điệu gì, hát bài gì, thậm chí kiểu dáng trang phục nhảy là dài hay ngắn, phong cách cũng đều không miêu tả, 4 chữ “váy tím vén hờ” đã tóm lược tất cả.

Nhưng phim thì khác, Yên Chi hóa trang như thế nào, hát bài gì, mặc y phục ra sao, nhảy điệu gì, đều nhất định phải thể hiện ra để cho quần chúng nhìn được, cảm nhận được, đây cũng là lý do Cố Nam An cải biên tiểu thuyết thành kịch bản phải mất đến 2 năm!

Vì để quay tốt bộ phim này, Lý Khôn đã phải mời đến chuyên gia vũ đạo Dương Bình Bình nổi tiếng ở trong nước, từ biên đạo múa đến chọn nhạc, cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ nhất!

Dạ Cô Tinh cũng theo Dương Bình Bình tiến hành tập luyện vũ đạo cổ điển trong 3 ngày, đứng cùng với một đột diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp nhưng không kém hơn chút nào.

Dương Bình Bình không dưới một lần khen cô thật may mắn khi có cơ thể dẻo dai, vóc dáng cũng vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn nói đùa rằng, nếu như ngày nào đó Dạ Cô Tinh không đóng phim nữa, thì theo cô ấy luyện vũ đạo cũng được.

Tất nhiên, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, bản thân ở trình độ nào, mấy cân mấy lạng, trong lòng cô biết rõ, tuy rằng thường tập yoga, cơ sự dẻo dai, nhưng so với những người chuyên nghiệp đã luyện múa từ nhỏ, thì phải nói là còn kém xa vạn dặm.

Nhưng diễn một đoạn nhảy múa ngắn thì không phải là vấn đề quá lớn.

Cho nên, Dạ Cô Tinh lúc này mới có thể bình tĩnh như vậy, tựa như tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng Cố Nam An thì lại không được thảnh thơi như vậy, lúc này đang sốt sắng như kiến bò chảo nóng vậy.

“Lớp nền không cần sáng quá, bên này sửa lại một chút, đúng…. tóc thì chải ra sau.”

Trương Á đứng ở một bên, thấy thế, thật lòng mặc niệm 2 giây thay thợ trang điểm: “Chị Nam An, chị nghỉ ngơi chút đi, thợ trang điểm biết làm thế nào, lại đây uống cốc nước.”

Cố Nam An nhận lấy cốc nước, rất hào phóng mà uống ừng ực hai miếng, một hơi hết cả cốc nước, đưa cốc nước trải lại cho Trương Á, một loạt động tác lưu loát nhanh chóng: “Cảm ơn nhé!”

“Dạ….. không, không cần khách sáo.”

“Cô Tinh, cô bên đó ok chưa?” Giọng Lý Khôn từ bên ngoài vọng vào, Trương Á vội vàng đáp.

“Đạo diễn Lý, thêm 2 phút nữa là xong rồi!”

Thợ hóa trang thở ra một hơi dài, cả người mới thả lòng ra: “Xong rồi.”

Mọi người nhìn qua gương, chỉ thấy một đôi mắt linh hoạt, hẹp dài của cô gái trong gương, mặt mày thon gọn, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng, ánh mắt long lanh, tự nhiên quyến rũ.

Cố Nam An thở phào, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cô Tinh, lát nữa đều trông cậy vào em đó!”

Trương Á cười thoải mái: “Cố đại biên kịch, chị cứ yên tâm đi!”

“Các bộ phận vào vị trí, máy số 3, máy số 5, 6, 7 chú ý, “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh 3, diễm ảnh kinh hồn, action.”

Sảnh lớn với kiểu kiến trúc phong tình, mang theo vẻ đẹp của ngoại vực có lịch sử lâu đời, bên trên nóc đại sảnh, ánh đèn như sao dần dần sáng lên, từng ánh hào quang chiếu xuống, tạo ra một không gian lung linh.

Tần Chính bị một đám người vây quanh, lúc thảo luận, phong thái phóng khoáng, không giống thương nhân, ngược lại lại có loại ngay thẳng chính trực như văn nhân, không phàm tục.

Đợi mọi người đều ổn định chỗ ngồi rồi, đèn lại đột nhiên tối sầm, Tần Chính cười nhẹ nâng chén, nhấp một ngụm sâm panh, nhìn về phía sân khấu biểu diễn kia, ánh mắt rực sáng.

Màn che sân khấu chậm rãi được kéo ra, một tầng lụa mỏng nhẹ phất phơ, mượn ánh đèn mờ ảo, đã thấy phía sau một đồng ruộng xanh tươi phản chiếu một bóng dáng lượn lờ thướt tha, mái tóc dài như thác nước, vòng eo mảnh khảnh như lá liễu, đó là một cô gái xinh đẹp mang mạng che mặt ôm đàn tỳ bà, khiến cho tâm trí tất cả đàn ông ở đây đều bị thu hút.

Tưởng tượng tự tay mình vén tấm mạng che mặt mỏng kia lên, xem toàn bộ diện mạo của người đẹp.

Âm nhạc vang lên, tiếng hát vang vọng, mới đầu mờ mịt như sương mù, giây tiếp theo đã thay đổi đột ngột, như đang kể chuyện.

Ngay lúc mọi người tưởng rằng đây là một bài hát buồn thì, tiếng đàn dương cầm cất lên, tiếng đàn violon nhẹ nhàng sinh động bỗng nhiên xen vào, tiếng trống vang lên như sấm, kèn xona vừa lên, trong phút chốc, ánh đèn rực sáng, các loại nhạc cộng hưởng với nhau tạo nên âm thanh rất thú vị!

Chợt thấy khăn mỏng tung bay, khung đình mở rộng, âm thanh chuông bạc vui mừng truyền đến, các tấm lụa đầy màu sắc bay lên, chín cô vũ nữ xếp thành hàng đi ra, đều đeo khăn mỏng che mặt, trang sức trên đầu rủ xuống ấn đường, quần đỏ diêm dúa, yếm đào để lộ khuôn ngực, làm da trắng ngần, đôi mắt sắc lẹm, yêu kiều đến không thốt ra lời, ma mị đến mức không thể miêu tả bằng lời.

Đây đều là diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, từng cùng Dạ Cô Tinh đi theo Dương Bình Bình luyện vũ đạo, một đoạn nhảy Ấn Độ này, đều là Dương Bình Bình tự mình biên đạo, tốn rất nhiều thời gian tiến hành luyện tập và chỉnh sửa vô số lần, ánh sáng từ đèn màu, nhấp nháy sáng tối, một buổi thịnh yến bắt mắt từ từ được mở ra!

Tiếng hát kết thúc, người mặc yếm đỏ đứng đầu trong những vũ nữ gập eo lại, nhảy một bước bổng lên không, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, da trắng như tuyết, bàn tay trắng nõn thon dài tháo chiếc khăn che mặt kia ra, tung xuống dưới khán đài, khiến đám người tranh giành nhau, tiếng ồn ào không ngớt!

“Hóa ra, đây chính là tiểu thư Yên Chi nổi danh xinh đẹp, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Một người bên cạnh nghe vậy, xùy nhẹ: “Đúng là nhà quê chưa được mở mang kiến thức, cậu cho là, có thể dễ dàng gặp được tiểu thư Yên Chi như vậy sao? Chờ mà xem, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu…..”

Đang nói dở dang, ánh đèn trên sân khấu chợt tối sầm lại, lại không biết từ khi nào, các vũ nữ kia đã rời khỏi sân khấu.

Ánh đèn màu xanh lam âm u chiếu lên sân khấu, một bức tranh hoa mai mực tàu từ từ được đẩy lên sân khấu, phản chiếu một bóng dáng tinh tế.

Trong không khí có hương hoa thoang thoảng, chính là hương hoa mai trong tuyết lạnh, uốn lượn quẩn quanh, thoang thoảng dịu dàng.

“Ôi….. mùi này, thật là thơm…”

“Truyền thuyết, thế gian dù có thơm, nhưng cũng không thơm bằng mùi thơm của cơ thể người đẹp, nó vượt qua mùi hương của bất cứ hương liệu nào trên thế gian. Hôm nay may mắn được ngửi thấy, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này, phóng đãng một hồi! Ha ha…..”

Ánh mắt mọi người đều say mê tận hưởng, chỉ có Tần Chính tay cầm chén rượu, mặt không đổi sắc, đáy mắt lại khó nén được sự si mê.

Lý Khôn zoom ống kính, đúng lúc quay được bóng hình xinh đẹp của một người phản chiếu trong ánh mắt Vương Khải, mang theo sự si mê và say đắm, trong lòng âm thầm vỗ tay khen ngợi với phần biểu diễn của Vương Khải.

Thật không biết, thực tế với diễn kịch, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể thực sự tách hai người ra?

Thật là giả, giả lại thành thật, diễn trong diễn ngoài, sợ là chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ!

Rất nhiều thời điểm, là lừa mình dối người cũng không chắc chắn.

“Cắt.” Tay Lý Khôn giơ lên, tiếp theo hô lên: “Mọi người đứng yên vị trí không di chuyển! Trước tiên nghỉ ngơi 2 phút, rồi tiếp tục quay cảnh tiếp theo!”

“Chú, uống ngụm nước đi.” Cố Nam An đúng lúc bước lên.

Lý Khôn ngồi yên tại chỗ, hai chân rạng ra, khuỷu tay đặt ở hai bên đùi, thở hồng hộc: “Không cần đâu.”

Cố Nam An kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh ông ấy, đặt cốc nước vào trong tay ông: “Chú à, chú đã kêu mọi người nghỉ ngơi rồi, sao lại không cho bản thân nghỉ ngơi một chút chứ?”

“Nam An, con biết đấy, đây là tình tiết mà cô con thích nhất, cô ấy đã tốn mất 3 ngày để suy nghĩ, chú sợ….. không thể làm hoàn hảo được, làm cô ấy thất vọng.”

Than nhẹ một tiếng, tầm mắt Cố Nam An lại liếc qua sàn diễn giá trị lớn kia, dừng ở bóng dáng xinh đẹp mảnh khảnh đằng sau bức bình phong: “Có lẽ, chúng ta nên thử tin tưởng cô ấy…”

Không nhiều không ít, vừa vặn hai phút, đã nghe thấy Lý Khôn lớn tiếng hô, đám người vừa bủn rủn chân tay được thả lỏng một chút, thần kinh lại căng thẳng lên, các bộ phận ổn định vị trí, tổ ánh sáng điều chỉnh thử với tốc độ nhanh nhất, trợ lý đạo diễn sắp xếp xong vị trí máy cơ, hiện trường nhìn chung chỉ còn việc tận lực dẫn dắt đoàn diễn viên nhập vai mà thôi.

“Yên Chi Lệ, phần hai, cảnh bốn, action!”

Lạch cạch.

Tiếng gõ bảng vang lên, ống kính máy ảnh vừa sáng, tám máy cơ chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Tiếng như mưa bóng mây, lúc đầu thì lưu loát, như hạt trân châu rơi xuống bàn ngọc; dần dần biến đổi thất thường ngắt nghỉ theo nhịp, tiếng chim chích chòe hót, tiếng nước chảy róc rách; cuối cùng đến chỗ bình phong chợt vỡ, nước văng tung tóe, cảm giác hết sức căng thẳng!

Ngâm nga bài hát nhiệt tình như lửa, ngâm nga với giọng điệu tuyệt vọng tang thương, ngôn ngữ Italy cổ xưa thần bí từ trong miệng cô thốt ra, đúng là đoạn cao trào trong bản nhạc opera ‘Carmen’, hành khúc của những chiến sĩ đấu bò tót!

Tại thành phố nhỏ Festival ở Tây Ban Nha xinh đẹp, trong không khí tràn đầy lãng mạn cùng cảm xúc mãnh liệt, từ những năm đầu của thế kỷ XIX, theo tiếng ngâm nga của cô gái, màn chiếu chậm rãi mở ra.

Một cô gái Roma đẹp mê người đi đến trước, mái tóc xoăn sóng dài tới hông, mắt cá chân thon dài, một cái lắc chân bằng đá quý màu đen được đeo ở cổ bàn chân đó, váy dài đong đưa, ánh mắt mê hoặc.

Từng bước từng bước, cô đi đến phía ổng kính, giống như một đóa hoa quỳnh tuyệt đẹp, chớp mắt đã bung tỏa hương thơm.

Cô là Carmen, là Yên Chi, chứ không phải là Dạ Cô Tinh!

Khi cô yêu một người đàn ông, cô sẽ toàn tâm toàn ý; khi không không còn yêu nữa, sẽ dứt khoát buông bỏ mà không lưu luyến.

Carmen phóng túng không chịu bó buộc dễ dàng thu hút binh sĩ trẻ Josep, nhưng lúc gặp dũng sĩ đấu bò Escamillo thì lại rơi vào tình yêu say đắm!

Trước sự điên cuồng của Josep và tình yêu của Escamillo, Carmen đã lựa chọn tình yêu đích thực đồng nghĩa với lựa chọn cái chết.

Khi con dao của Josep bị máu tươi của Carmen nhuốm đỏ, màu đỏ tươi chói mắt giống y hệt với màu chiếc váy đỏ yêu quý của cô!

Điệu Flamenco yên tĩnh khi tiếng trống ngưng, động như điệu nhảy Tap Dance phiêu dật, dương cổ tay, vỗ tay hoan nghênh, xoay người, hòa lẫn cùng với tình yêu nóng bỏng không lý trí của Carmen, cứ như vậy từng bước hướng tới điểm cuối của tình yêu và số mệnh.

Dùng cái chết, chấm dứt tất cả!

Điệu nhảy vừa dứt, toàn trường yên tĩnh, ba giây sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm!

“Điệu nhảy này chỉ có thể là từ trên trời rớt xuống, người này chỉ sợ là từ địa ngục đến…..” Một tiếng than nhẹ, sâu xa không lường!