[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 818




Chương 818: Trận chiến thế kỷ (16)

Nếu hai người là tuấn nam mỹ nữ, như thế ngược lại sẽ là cảnh đẹp ý vui, nhưng vấn đề là bọn họ đều là đàn ông, tuy nhìn cũng rất xứng đôi, thế nhưng, thế nhưng hai người là đàn ông, đàn ông!

Quân nhân hầu hết đều là thẳng nam, nhưng họ loáng thoáng cũng cảm nhận được bong bóng màu hồng giữa Tần Nhất và Vân Hoán.

Nhưng đây cũng là chuyện của người ta, bọn họ nhìn thế thôi chứ cũng không nói lời nào.

Mấy ngày sau đó Zombie đều không tới tấn công, Tần Nhất có phần không xác định được tiến sĩ Lâm đang suy nghĩ gì. Với mấy câu ngắn ngủi lần trước cùng Thanh Tuyệt, cô biết hiện tại toàn bộ Zombie đều đã bị tiến sĩ Lâm khống chế.

Tần Nhất cũng không kinh ngạc, chỉ là không biết tiến sĩ Lâm nghĩ như thế nào.
Cô đặt sữa bò trên tay xuống, mắt phượng thanh lãnh: "Tôi hỏi này, lúc nào các anh rời đi?"

Tần Nhất nhìn ba người đàn ông trong phòng khách, môi xinh hơi mím, bên trong đôi mắt là ghét bỏ không hề che giấu.

Ba người đàn ông nuốt xuống thức ăn trong miệng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Nhất.

"Tiểu Nhất Nhất, A Hoán bảo anh tới chiếu cố em!" Trần Triệt chớp chớp tinh mâu, vứt mị nhãn xinh đẹp về phía Tần Nhất.

"Nhất Nhất, anh đã lâu không được gặp em rồi, có mang cho em chút quà nhỏ." Tần Hàn Vũ chậm rãi lau miệng, mắt phượng trong trẻo.

"Đúng vậy Nhất Nhất, anh và anh cả rất nhớ em. Còn có, không phải em thích tinh thạch sao, bọn anh mang tới nhiều lắm." Tần Hàn Mạt cười hì hì nhìn Tần Nhất, mắt phượng xinh đẹp nhiệt tình như lửa.

Tần Nhất day day trán, cô đến cạn lời với ba người đàn ông này.
Thế nhưng cô lại đuổi không đi ba người bọn họ, một người so với một người còn lươn lẹo hơn.

Đang nghĩ ngợi, một tiểu binh thò đầu vào hỏi: "Công tử có ở đây không?"

Tần Nhất ngước mắt nhìn đối phương, hỏi: "Cậu tìm tôi?"

Dáng vẻ tiểu binh vô cùng nhỏ con, đại khái tầm mười sáu tuổi, cao gầy nhưng có đôi mắt cực kỳ sáng, nó đen nhánh khiến cho người ta nhịn không được mềm lòng.

"Dạ vâng Công tử, Đế thiếu bảo tôi tới nói với ngài, ngài ấy ở phòng nghị sự đợi ngài."

Trong không khí tràn đầy mùi đồ ăn thơm phức, ấm áp mà mỹ hảo.

Tiểu binh không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không để cho con mắt của mình nhìn về phía cái bàn.

Tần Nhất nhẹ nhàng cười cười, đứng dậy đi phòng bếp lấy một phần đồ ăn tới, đưa cho tiểu binh: "Tới ăn đi, ban đêm có chút lạnh, làm phiền cậu đến báo tin cho tôi rồi."
Tiểu binh liên tục khoát tay: "Không cần không cần, đây đều là việc tôi nên làm."

Lúc chạng vạng tối Vân Hoán đã đi phòng nghị sự, là Dương Lâm Hải tới gọi, nói là có chuyện muốn thương lượng với anh.

Tần Nhất không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Dương Lâm Hải nên không đi theo anh, chỉ là không nghĩ tới giờ này rồi Vân Hoán còn gọi cô đi qua.

"Không có việc gì, cậu ăn đi, mình tôi qua đó là được, căn cứ Kinh Đô tôi vẫn khá quen đường."

Tần Nhất đè vai tiểu binh xuống, đặt đồ ăn trước mặt cậu, Tần Nhất nhận ra, đây là binh lính dưới trướng của Ngô Phàm.

Tiểu binh thấy Tần Nhất cứng rắn, mà cậu cũng đang rất đói rồi, cả ngày nay chưa nhét được thứ gì vào bụng, Dương Lâm Hải còn liên tục sai cậu chạy việc từ sáng tới tối, nên đành nghe theo lời Tần Nhất.

Tiểu binh bới cơm, một ngụm canh nóng vào bụng khiến toàn thân cậu ấm áp không ít.

Cậu cắn đũa, nhìn bóng lưng Tần Nhất rời đi, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm. Công tử thật đúng là ôn nhu, giống như, giống như mẹ vậy.

Tần Nhất bị nhận là mẹ từ chối ý kiến của ba người Trần Triệt: "Được rồi, có thể có chuyện gì chứ, phòng nghị sự cách nơi này chỉ có mấy bước, tôi còn có thể bị bắt đi hay sao, các anh ở lại trông nhà giúp tôi."

Ba người Trần Triệt thấy Tần Nhất kiên trì, nghĩ đến quả thực cách cũng không xa, liền đồng ý.

Edit by Thanh tỷ

Chương 819: Trận chiến thế kỷ (17)