[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 814




Chương 814: Trận chiến thế kỷ (12)

"Lâm ca, mặt của em thật sự không có cơ hội khôi phục sao?"

Lâm Oản Oản không tin, trong mắt cô ta, tiến sĩ Lâm không gì không làm được. Nhìn hắn đi, hắn không phải đã đổi cho mình một cơ thể khác sao, giờ đổi cho cô ta một khuôn mặt dễ nhìn không phải cũng có thể ư?

Lâm Oản Oản nhìn tiến sĩ Lâm cầu xin, hai tay run run rẩy rẩy sờ lấy mặt mình.

Tiến sĩ Lâm lắc đầu: "Oản Oản, không phải anh không muốn giúp em, mà là mặt của em anh thật sự không có cách nào."

Đây chính là vết thương mang theo virus Zombie, nếu hắn đến sớm hơn một chút thì còn có cơ hội, đáng tiếc, hắn đến chậm.

Lâm Oản Oản giống như điên rồi, hung hăng níu lấy quần áo tiến sĩ Lâm: "Tại sao lại không có cách, tại sao lại không có cách, em mặc kệ, mặc kệ, anh trả lại mặt cho em đi! Thật sự không được, thật sự không được, anh làm lại một gương mặt khác cho em!"
Lâm Oản Oản thật sự là quá thống khổ rồi, mà tiến sĩ Lâm nghe lời cô ta nói, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ, lạnh lùng trong trẻo mà tươi tắn!

Mâu thuẫn như vậy, nhưng lại vô cùng hấp dẫn người.

"Lâm ca, anh đang suy nghĩ gì vậy?" Lâm Oản Oản phát hiện tiến sĩ Lâm thất thần, có chút không vui.

Tiến sĩ Lâm nghe được tiếng Lâm Oản Oản mới hồi phục tinh thần, thế nhưng mày kiếm lại nhịn không được nhíu lại, chuyện gì xảy ra, vừa rồi hắn bị ảnh hưởng tâm tình!

Tiến sĩ Lâm không tự chủ xoa lên vị trí trái tim, vừa rồi nghĩ đến Tần Nhất, hắn có thể khẳng định, mình động tâm!

Cảm giác xa lạ như vậy chắc chắn không phải là của hắn, mà là Vân Hiên lưu lại.

Xùy, thật buồn cười, đã sắp biến mất rồi còn băn khoăn người phụ nữ kia à.
Đúng là phế vật, mệt hắn diễn kịch chân thành thâm tình như vậy, nhưng một chút cũng không đả động được cậu.

Tiến sĩ Lâm bình tĩnh xoa đầu Lâm Oản Oản: "Không có gì, anh chỉ là nghĩ đến một mỹ nhân, mặc dù so ra kém Oản Oản nhà chúng ta, nhưng khuôn mặt đó vẫn khá thích hợp để dùng."

Hai mắt Lâm Oản Oản sáng lên: "Thật sao, cảm ơn Lâm ca, em biết Lâm ca đối với em là tốt nhất mà!"

Lâm Oản Oản kéo tay tiến sĩ Lâm dùng sức nũng nịu, tiến sĩ Lâm nhìn mà lòng mềm nhũn.

Trên đời này chỉ có một tiểu gia hỏa như thế, có thể khiến hắn động tâm!

Tiến sĩ Lâm bên này thầm nghĩ muốn lột da mỹ nhân của Tần Nhất cho Lâm Oản Oản, Tần Nhất bên kia lại trực tiếp đuổi chạy đại quân Zombie.


Cô ném một Lôi Long xuống dưới, rồng tử sắc biến thành màu đen gào thét mang theo thiểm điện chói mắt, xẹt xẹt, trong nháy mắt một mảnh nhỏ Zombie ngã xuống đất.
Mùi khét nhàn nhạt truyền tới, đợi Ngô Phàm nhìn xuống lần nữa, đại quân Zombie đã rút lui.

Đến nhanh, đi cũng nhanh.

"Mọi người vất vả rồi, nhưng vẫn cần nhờ mọi người thu dọn một chút. Nếu lại có biến liền báo tin cho chúng tôi, hôm nay tuy rằng bọn chúng là tới thử trước, nhưng lần sau chưa chắc là không đánh thật."

Tần Nhất mặt mày như họa thanh lãnh vẫn như cũ, không có một chút sợ hãi.

Ngô Phàm thụ sủng nhược kinh nhẹ gật đầu: "Công tử khách sáo, đây là chức trách của chúng tôi!"

Bọn họ là quân nhân của căn cứ Kinh Đô, đương nhiên phải bảo vệ căn cứ Kinh Đô.

Trong lúc nhất thời, ấn tượng của Tần Nhất đối với Ngô Phàm rất tốt, đàn ông có khí phách là loại cô thưởng thức nhất.

Ngô Phàm là người tốt, hắn cũng rất biết cách huấn luyện quân, binh dưới tay hắn đều không phải là người lười nhác nhát gan, Tần Nhất kính trọng nhất chính là những quân nhân chân chính đó.

Bọn hắn đáng yêu, cũng làm cho người ta kính nể!

Nghĩ như vậy, Tần Nhất sau khi trở về liền liên lạc với hai em gái Lan Linh và Ngô Đồng, cho các cô ấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, để các cô ấy mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho những vị quân nhân đáng kính.

Cơm nước của quân nhân không phải rất tốt, đặc biệt là Ngô Phàm lại là người có nguyên tắc, hắn không lấy lòng bất kỳ căn cứ trưởng nào, cũng không đặc biệt dẫn đội, cho nên ở trong căn cứ trên cơ bản là không có tiếng tăm gì.