Chương 811: Trận chiến thế kỷ (9)
Do đó, ông ta không có cách nào khác, chỉ có thể đưa thằng bé đi. Nhoáng một cái thời gian trôi qua, khi ông ta gặp lại thằng bé, nó đã trưởng thành rồi, trở thành tiến sĩ Lâm.
Mặc dù vợ ông ta đã qua đời, nhưng xác thực trước đó bà đã xóa tên thằng bé khỏi gia phả Lâm gia, ngoại trừ ông ta, không có ai biết thân phận của tiến sĩ Lâm.
Tần Nhất nghe những chuyện Lâm Hâm Hải nói, cũng đoán được thứ lúc trước tiến sĩ Lâm nuốt vào hẳn là thú đan của Phệ Thiên thú, từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách tính tình tiến sĩ Lâm cổ quái như vậy.
Lâm Hâm Hải nói xong mọi chuyện, ngả người trên ghế: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hận chúng ta, toàn bộ Lâm gia nó chỉ nhận thức Oản Oản, về phần những người còn lại, nó sớm đã muốn gϊếŧ sạch."
Tần Nhất cười nhạt, mắt phượng hơi nhắm: "Ân oán gia đình các ông chúng tôi mặc kệ, hiện tại vẫn nên nghĩ xem làm sao đối mặt với đại quân Zombie, lần này bọn chúng đánh rất nghiêm túc."
"Đế thiếu, cậu xem phải làm sao bây giờ?" Dương Lâm Hải lắp bắp nhìn Vân Hoán.
Ông ta đặt hết hi vọng trên người Vân Hoán, hiện tại bọn họ chỉ có thể dựa vào anh.
Đôi mắt đào hoa lạnh nhạt mà thâm thúy của Vân Hoán đảo qua, môi mỏng mấp máy: "Làm sao bây giờ? Không có cách nào, một chữ, chiến!"
"Dựa vào tôi cũng vô dụng, dù tôi mạnh thế nào cũng đánh không lại nhiều Zombie Vương như vậy, các người muốn trốn ở phía sau, thế thì chỉ có một chữ chết!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Hoán đảo qua mỗi một vị ở đây, có vài người chột dạ không dám nhìn thẳng vào anh.
Tâm tư của những kẻ cao tầng này sao anh lại không hiểu, chẳng qua là muốn bọn anh vì bọn họ bán mạng, để bọn anh một mình đối mặt cuồng phong bão táp, mà bọn họ núp ở trong mai rùa đợi đến sau cơn mưa trời lại sáng.
"Anh hù dọa ai chứ, nếu không thì chúng ta nghị hòa với Zombie đi, hỏi xem bọn chúng muốn thứ gì." Một giọng nói chắc nịch mà mạnh mẽ vang lên.
Vân Hoán trào phúng nhìn ông cụ vừa lên tiếng: "Đúng là nhát như chuột, nếu ông muốn đầu nhập vào phe Zombie, bọn chúng khẳng định vô cùng hoan nghênh, tôi ở đây chúc ông có thể sống sót."
Lại muốn nghị hòa với Zombie, quả thực là chuyện cười lớn!
Trận đại chiến này chính là do Zombie gợi ra, bọn chúng vốn muốn tiêu diệt sạch nhân loại, hiện nay sao có thể muốn tiếp nhận nghị hòa.
Vân Nam bị Vân Hoán châm chọc mặt mo đỏ bừng, ông ta trợn to con mắt đυ.c ngầu nổi giận đùng đùng nhìn Vân Hoán: "Đứa cháu bất hiếu, ai dạy mày nói chuyện như thế với ông nội mình hả!"
Hóa ra, ông cụ vừa lên tiếng nói muốn nghị hoà với Zombie chính là ông nội của Vân Hoán, Vân Nam.
"Ông nội? Người già lớn tuổi e là đầu óc có chút không tốt, ông vẫn nên về mà tìm ai thích nghe ông cậy già lên mặt ấy, đừng tìm Hoán ca nhà tôi." Tần Nhất hoàn toàn không nể mặt Vân Nam.
Lão già này cô đã sớm thấy ngứa mắt, trước đó không có thời gian, hiện tại gặp được ở đây, cô liền không cần khách khí nữa.
"Cậu, cậu..." Vân Nam trước giờ đều được người vây quanh tâng bốc, nào đã được nếm qua cảm giác bị người ta ngỗ nghịch qua như thế, tức giận đến mặt mo đỏ chướng lên, mắt thấy sắp không thở nổi.
Tần Nhất mặc kệ ông ta, lôi kéo tay Vân Hoán chuẩn bị rời đi, trước khi đi, cô khẽ vuốt cằm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
"Tôi với Hoán ca không phải thủ hạ của các người, đối phó với Zombie cũng không phải là chức trách của một mình chúng tôi, chỉ dựa vào chúng tôi không có tác dụng lớn gì đâu, tự các người ngẫm lại xem đi."
Tần Nhất và Vân Hoán một đường chạy trở về, lúc này sớm đã mệt mỏi, hai người về tới nhà ở căn cứ Kinh Đô liền muốn sớm nghỉ ngơi.
Kết quả, vừa cơm nước xong xuôi, cô liền bị người đàn ông nào đó vác cả người lên vai.