Chương 808: Trận chiến thế kỷ (6)
Tiến sĩ Lâm thất kinh: "Oản Oản, em làm sao thế?"
Lâm Oản Oản nghe thấy có người gọi mình, mê mang ngẩng đầu lên, vết thương dữ tợn liền đập vào tầm mắt.
Gương mặt người đàn ông xa lạ, thế nhưng Lâm Oản Oản lại cảm thấy giống như đã từng quen biết: "Lâm ca?"
Tiến sĩ Lâm nhíu lại hàng mày đẹp, đau lòng ôm Lâm Oản Oản vào lòng, ngón tay hơi lạnh chạm lên vết thương của Lâm Oản Oản.
Diện tích quá lớn, còn có độc tố của Zombie, gương mặt này triệt để bị hủy.
Lâm Oản Oản rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên, sụp đổ chật vật, không biết qua bao lâu, Lâm Oản Oản mới từ trong ngực tiến sĩ Lâm nâng đầu lên.
Nước mắt chảy qua vết thương khiến nó vô cùng đau rát, thế nhưng cô ta lại giống như không có cảm giác gì, đôi mắt đẹp đỏ hằn lên, bên trong là hận ý ngập trời: "Gϊếŧ bọn hắn, gϊếŧ bọn hắn!"
Tiến sĩ Lâm luống cuống an ủi Lâm Oản Oản trong ngực, thuận theo: "Được được, Oản Oản nói gì chính là cái đó."
Ba Zombie Vương Thanh Tuyệt đến muộn, nhìn thấy thi thể Zombie đầy đất, lại riêng chỉ không thấy Lăng Không, dự cảm không tốt tập kích trong lòng: "Lăng Không đâu?"
Đôi mắt đỏ lên của Lâm Oản Oản nhìn chằm chằm Thanh Tuyệt vừa lên tiếng, trong con ngươi là chán ghét cùng hận ý không che giấu được, khóe miệng lại quỷ dị cong lên: "Hắn chết rồi, chết rồi, ha ha ha..."
Tiếng cười chói tai hù dọa chim chóc trên cây, chúng giương cánh vỗ phành phạch bay đi, nhanh chóng thoát khỏi địa phương máu tanh này.
Lan Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được thở dài: "Cuộc sống đang tốt đẹp, tại sao nhất định phải khuấy động nó lên chứ."
Đã hai ngày rồi, bọn họ điên cuồng chạy vội về hướng căn cứ Kinh Đô, trong những căn cứ nhỏ nhìn thấy trên đường đi đã không còn người, vô cùng hoang vu.
Khâu Khắc là người có trái tim khá lương thiện, một đường chạy tới căn cứ Kinh Đô, mỗi lần đến một căn cứ đều sẽ nhắc nhở người ở bên trong, cũng may rất nhiều người đều ôm tâm lý thà tin rằng là có còn hơn là không, cũng bắt đầu di chuyển về hướng căn cứ Kinh Đô.
"Được rồi, bây giờ nói những lời này có ích gì, vẫn nên nghĩ xem tiếp theo nên làm sao bây giờ đi. Đội trưởng liều chết giải quyết một con Zombie Vương, nhưng vẫn còn ba con đấy, hơn nữa còn có một tiến sĩ Lâm ngang tài ngang sức với Zombie Vương, về sau còn nhức đầu dài dài."
Mã Niên cắn một miếng bánh quy, tẻ nhạt vô vị, liền bỏ qua một bên: "Đúng rồi, không biết đội trưởng thế nào rồi?"
Trong một chiếc xe khác, Ngô Đồng run run rẩy rẩy lái xe, đến cả hô hấp cũng nhẹ nhàng, chỉ sợ chọc cho người đàn ông mặt lạnh nào đó không vui.
Bên trong không gian, Tần Nhất ngâm linh tuyền một hồi, lại uống nước của tiểu Mai Hoa, sau đó mới cảm giác bản thân dễ chịu hơn nhiều.
Mặc dù tổn thương lần này không nặng như lần đầu, nhưng cũng không nhẹ, may mà cô còn có không gian.
"Nữ nhân ngu xuẩn, ngốc muốn chết, dưới tình huống đó cũng không biết triệu hoán bản điện hạ, ngươi có biết ngươi xém chút liền chết hay không! Ngươi chết, bản điện hạ cũng không sống nổi, đúng là một khắc cũng không bớt lo."
Tiểu Lam ngồi trên xích đu bện bằng dây đung đưa bắp chân trắng nõn, trong tay còn đang cầm đùi gà béo ngậy, trong đôi mắt to ngập nước tràn đầy khinh bỉ.
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, không nói chuyện, đứng dậy nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ múp míp của Tiểu Lam: "Lúc đó không phải em đang bế quan à, với lại chị có thể giải quyết được, chị rất tiếc mạng."
Tiểu Lam hừ một tiếng, hướng Tần Nhất nhe răng toét miệng cười, hàm ý cười trên nỗi đau của người khác: "Làm sao, không dám ra ngoài đối mặt với nam nhân của mình? Cũng đúng, lần này không nghe lời như thế, chắc chắn phải bị đánh mông."
Tần Nhất mắt phượng chợt lóe, không tiếp lời.
"Em ngược lại càng ngày càng giống Phi Hồng." Độc miệng!
Tần Nhất sâu kín thở dài, cảm thấy hối hận vì để Tiểu Lam đi theo bên người Phi Hồng.