Chương 799: Lâm đại tiểu thư (1)
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Lâm Oản Oản vẫn là dáng vẻ dịu dàng quan tâm: "Đây đều là việc Oản Oản nên làm, tuy thực lực của tôi không cao, nhưng có thể vì mọi người làm chút việc trong khả năng thì vẫn cảm thấy rất vui vẻ."
Tần Nhất nhịn không được vì cô gái này lớn tiếng khen hay, coi lời người ta nói kìa, dịu dàng hào phóng cỡ nào, trong mắt đám đàn ông xung quanh ai ai cũng đều là ái mộ.
"Lâm tiểu thư đúng là vừa dịu dàng lại xinh đẹp, một thân váy kiểu dáng tây trang mặc trên người cô quả xinh đẹp, hẳn là rất đắt."
Vẻ mặt Tần Nhất hâm mộ không thôi.
Lời Tần Nhất vừa dứt, người xung quanh hơi ngẩn ra, nhưng lập tức đã lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tần Nhất xong lại nhìn Lâm Oản Oản một chút.
Vừa nhìn, ánh mắt đám người liền không đúng.
Set âu phục nhỏ màu trắng của Lâm Oản Oản quả thực rất đẹp, bên trên là áo tay dài màu trắng viền ren, phía trên điểm đầy viên thạch anh nhỏ, ánh nắng vừa chiếu liền lập loè tỏa sáng, tựa như những vì sao.
Thế nhưng Tần Nhất lại là mặc một chiếc áo sơ mi trắng mộc mạc, phía trên không có hoa văn gì, thậm chí còn có chút hơi bẩn, hơi ngả sang màu vàng, nhìn là biết đã mặc rất lâu.
Hai người so sánh hết sức rõ ràng.
"Đậu xanh, đúng là tiểu thư thế gia, mặc xinh đẹp như vậy đến đưa vật tư cho chúng ta, thật làm khổ cô ấy rồi."
"Đúng vậy, người ta là người đẹp đó."
"Mấy ông đủ rồi đấy, đàn ông á, chính là háo sắc, không nhìn thấy đằng sau người ta nhiều người như vậy à? Người ta là có người đi theo bảo vệ, nói dễ nghe thì là đến tặng chúng ta vật tư, tôi thấy đúng hơn là đến du lịch."
"Còn không phải sao, tiểu đội trưởng Tần vì chúng ta làm nhiều việc tốt như vậy, căn cứ chúng ta bây giờ có bộ dạng như hiện tại đều dựa vào đội cứu viện bọn họ, thế nhưng người ta một câu cảm ơn đều không có, ngược lại ai kia chỉ là nói vài câu dễ nghe liền khiến một đám đàn ông nhìn trợn cả mắt lên."
Nghe tiếng cười châm chọc xung quanh, Tần Nhất chỉ thiếu bước thả like cho các cô các dì.
Cô cùng người thành phố C chung đυ.ng một đoạn thời gian, phát hiện người của căn cứ này vô cùng tốt, rất nhiều đàn ông đều bị vợ quản nghiêm, lúc này sức chiến đấu của các cô các dì tăng mạnh, đàn ông có mặt ở đây ai cũng không dám vì nữ thần của bọn họ nói chuyện.
Cho dù Lâm Oản Oản tu dưỡng có tốt thế nào thì lúc này cũng không nhịn được phải thay đổi sắc mặt.
Tần Nhất giống như vô tội vì Lâm Oản Oản nói chuyện.
Thế nhưng cách nói này càng khiến các cô các dì tức giận.
"Lâm gia thì giỏi rồi, không nghĩ tới trước tận thế bị những thế gia này chèn ép, sau tận thế vẫn còn muốn đè đầu. Nếu không phải những thế gia này giấu nhẹm tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta thì trong tận thế này bọn hắn còn có thể sống tốt như vậy ư?"
"Đúng đó, tôi ghét nhất đám thế gia."
"Đúng đúng đúng, tôi rất sợ đó nha, chúng ta hôm nay nói đại tiểu thư Lâm gia như vậy, quay đầu về Lâm gia có thể phái người tới gϊếŧ chúng ta hay không?"
Các cô các dì mồm năm miệng mười nói, trên mặt tràn đầy trào phúng, cứ thế, ánh mắt đám đàn ông nhìn Lâm Oản Oản cũng thay đổi.
Cuộc sống vất vả khiến phần lớn người nghèo đều có một loại tâm lý thù giàu, hơn nữa nhiều năm như vậy, đám thế gia quả thực làm rất quá đáng, lũng đoạn kinh tế, còn tùy ý gϊếŧ người, điều này càng làm dân chúng rơi vào tầng lớp thấp tức giận, cũng rất phản cảm.
Tần Nhất cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt Lâm Oản Oản thay đổi đủ mọi màu sắc, tâm tình vô cùng tốt.
Trong lòng Ngô Đồng cũng là sảng khoái, nhưng càng nhiều hơn là bội phục đội trưởng nhà mình.