Chương 796: Chiến (8)
Đội trưởng cô ấy kính yêu, nam thần hoàn mỹ trong mắt cô ấy, xương bướm xinh đẹp kia, hình dáng từng chiếc xương rõ ràng kia, tấm lưng trắng nõn mịn màng như tuyết trắng trên núi cao kia... Đội trưởng xinh đẹp như vậy, khí phách nhưng dịu dàng như vậy, hóa ra lại là thụ!
Một người đàn ông tuấn mỹ vô song, đang hôn lên tấm lưng đẹp mắt trắng mịn tinh tế của đội trưởng!
Mặc dù cô ấy chỉ thấy được một chút, nhưng cảnh đẹp như thế làm sao cô ấy cũng không thể quên được!
Đối diện với đôi mắt mèo đơn thuần của Trạch Ninh, cô ấy thế nào cũng không nói ra thành lời được.
Không biết qua bao lâu, bên trong mới truyền đến thanh âm của Tần Nhất: "Vào đi."
Giọng nói vẫn trong trẻo như cũ, nghe không ra bất luận ý gì khác, thế nhưng không hiểu sao Lan Linh cứ thấy chột dạ.
Nhưng bây giờ rời đi cũng không tốt lắm, Lan Linh đành phải nhắm mắt tiến vào.
Trong phòng, Tần Nhất và Vân Hoán ngồi đoan đoan chính chính, quần áo chỉnh tề, nếu không phải trước đó cô ấy tận mắt nhìn thấy thì đúng là không không thể tin vào cảnh tượng trước đó bản thân nhìn thấy.
"Đội, đội trưởng." Lan Linh có chút ngượng ngùng liếc nhìn Tần Nhất, ánh mắt chột dạ, cũng không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt Tần Nhất.
Tần Nhất ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, giống như hoa đào tháng ba, vô cùng diễm mị.
Thật ra Tần Nhất còn lâu mới bình tĩnh như bên ngoài thể hiện, bị người nhìn thấy cảnh tượng như thế, thật ra cô cũng rất ngượng.
"Khụ, em tìm tôi có việc gì?"
Cho dù ngượng thế nào đi nữa, cô vẫn phải bất chấp kiên trì hỏi tiếp.
Lan Linh hiện tại rất không tốt, một mặt là ngại, mặt khác là bị Vân Hoán dọa sợ.
Từ lúc cô ấy tiến vào phòng liền cảm giác được có một ánh mắt âm lãnh luôn đi theo mình, nó giống như lợi kiếm chân thật, khiến cô ấy sợ hãi vô cùng.
Trên thực tế, sắc mặt người nào đó quả thực rất không tốt, đen giống như là mực có thể nhỏ giọt xuống.
Không có người đàn ông nào bị người khác quấy rầy còn có thể vui vẻ được cả, quan trọng nhất là người này còn thấy được tấm lưng xinh đẹp của Thất Thất.
Lưng Tần Nhất đẹp bao nhiêu chỉ có anh biết, xương bướm hoàn mỹ giống như đôi cánh, xinh đẹp không thể tưởng nổi, cũng là bộ phận anh yêu thích nhất.
Thế nhưng hiện tại cô gái nhỏ của anh đã bị người khác thấy được, cái này khiến anh rất khó chịu!
Nghĩ như thế, sao anh có thể cho Lan Linh sắc mặt tốt cơ chứ.
"Không có gì, em chỉ là tới xem thương thế của anh đã lành hẳn chưa thôi."
Lan Linh đứng ngồi không yên, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.
Bấy giờ cô ấy mới tỉnh táo hơn chút, chợt nhớ tới đội trưởng đã có bạn gái, vậy người đàn ông này là thế nào?
Tiểu tam? Tình nhân? Hay là chân ái?
Trong lúc nhất thời, não bộ Lan Linh xuất hiện rất nhiều tình tiết máu chó.
"Em không cần lo lắng, tôi đã tốt hơn nhiều." Lan Linh tự nhiên cũng làm cho Tần Nhất thoáng thả lỏng, mặt mày ôn hòa như vẽ.
Lan Linh trong mắt đầy kinh diễm, cô ấy sớm đã phát hiện, Tần Nhất đối xử với nữ sinh vô cùng dịu dàng lại kiên nhẫn, cũng rất thân sĩ.
Các cô gái trong đội đều đặc biệt thích cô, gọi cô là nam thần.
Thế nhưng, thế nhưng nam thần của các cô ấy sao lại cong chứ!
Lan Linh có chút xoắn xuýt.
Lan Linh cũng không nán lại quá lâu, nói vài câu cùng Tần Nhất liền vội vàng rời đi. Nếu còn không đi, cô ấy sợ mình sẽ bị ánh mắt của người đàn ông nào đó gϊếŧ chết.
Sau khi Lan Linh rời đi, Trạch Ninh cũng đi theo, mặc dù hắn không hiểu nhưng cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng có chút lúng túng, viện đại cái cớ rồi rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Nhất và Vân Hoán.
"Ngủ một ngày chắc em cũng đói rồi, anh đi nấu đồ ăn cho em."
Vân Hoán xoa đầu Tần Nhất, thừa dịp Tần Nhất còn chưa nổi giận mau chóng rời khỏi gian phòng.