Chương 795: Chiến (7)
Lúc Tần Nhất tỉnh lại, trong phòng đen như mực, người bên cạnh ngủ rất ngon.
Cô nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, phát hiện bên ngoài cũng một mảnh đen như mực.
Đã ngủ nguyên một ngày rồi sao?
Tần Nhất không mở đèn, gian phòng mặc dù tối đen nhưng cô vẫn nhìn khá rõ ràng, bao gồm cả khóe miệng cong cong của người đàn ông nào đó.
Tần Nhất khó được có lúc ngây thơ, nhẹ nhàng ghé vào trên người Vân Hoán, ngón tay thon dài chọc chọc khóe miệng Vân Hoán.
Thích mím môi như thế, nơi này đã có một nếp nhăn mảnh rồi nè.
Trong lòng Tần Nhất nghĩ thế, nhưng lời này cô không dám nói ra, người nào đó ghét nhất cô nói anh già, không nghĩ tới một nắm tuổi rồi vẫn còn ấu trĩ.
Dù vậy, thế nhưng Tần Nhất không thể không thừa nhận, gương mặt này của Vân Hoán lớn lên rất đẹp, hoàn toàn không giống với cô.
Vẻ đẹp của Vân Hoán ở chỗ tuấn, ở chỗ soái, ở chỗ kiêu ngạo cấm dục, ở chỗ lạnh nhạt.
Cô, lại là xinh đẹp tinh xảo.
Tần Nhất còn đang ngẩn người, hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp đột kích.
Đợi khi cô lấy lại tinh thần liền phát hiện cánh môi của mình bị con sói đói nào đó cắn lấy dây dưa.
Trong đêm đen, cô mặc dù thấy được, nhưng giác quan cũng phóng đại rất nhiều.
Bầu không khí dần dần nóng lên, quấn quýt triền miên, vô cùng kiều diễm.
Tách ra không lâu, nhưng bọn họ cũng rất nhớ đối phương.
Căn cứ thành phố C đã ổn định trở lại, nhưng vẫn có không ít việc cần làm, Tần Nhất bị thương, đội bọn họ càng bận rộn hơn.
Không phải ư, Lan Linh vất vả làm xong chuyện trên tay, nghĩ bụng đi thăm Tần Nhất một chút. Mới vừa vào cửa, Lan Linh liền thấy Trạch Ninh làm ổ trên ghế sô pha, chuyên tâm gặm đồ ăn vặt.
Lan Linh là nhan khống nghiêm trọng, Trạch Ninh rất phù hợp với yêu thích của cô ấy, nhưng lúc này cô ấy cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.
Mấy ngày nay, lúc cô ấy ở đây, đứa nhỏ này vẫn ăn luôn mồm, không thấy ngừng qua, quan trọng nhất là ăn nhiều đồ như vậy, đứa nhỏ này còn la hét đói, cô ấy thật...
"Đội trưởng đâu?" Mặc dù sợ hãi thán phục trước cái dạ dày của Trạch Ninh, nhưng nhìn thấy gương mặt hệ trị liệu của Trạch Ninh, giọng Lan Linh muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu.
Trạch Ninh vuốt ve cái bụng kêu ọt ọt, nuốt xuống miệng thịt bò khô trong miệng: "Ngủ trong phòng ngủ đó, đã ngủ cả một ngày."
Cho nên, khi hắn nghe thấy tiếng hét của Lan Linh liền tưởng rằng Tần Nhất xảy ra chuyện, khuôn mặt nhỏ trắng noãn lập tức trở nên vô cùng đáng sợ, chỉ chớp mắt liền chạy tới trước cửa phòng Tần Nhất.
"Tiểu Thất làm sao thế?" Trạch Ninh hỏi Lan Linh đang sững sờ chôn chân tại chỗ.
Nhưng sao mà mặt của nhân loại này đỏ thế?
Lan Linh không trả lời khiến Trạch Ninh hơi mất kiên nhẫn, hắn đưa tay muốn mở cửa, cường rắn xông vào.
"Đừng mở cửa!" Lan Linh vội vàng ngăn cản Trạch Ninh: "Đội, đội trưởng rất tốt, không có bất kỳ việc gì."
Khuôn mặt nhỏ của Lan Linh ửng hồng, ánh mắt lấp lóe lợi hại, cô ấy bây giờ vừa hoảng sợ vừa thẹn thùng vừa áy náy.
"Vậy cô gào cái quỷ gì?"
Trạch Ninh không hiểu.
"Tôi, tôi..." Ánh mắt Lan Linh né tránh, ấp úng nói không ra lời.
Cũng không phải cô ấy cố ý, ai biết, ai biết trong phòng đội trưởng có người! Ai biết, ai biết hai người kia đang cái đó cái đó! Cô ấy, cô ấy cũng không phải cố ý quấy rầy mà~
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong đầu Lan Linh không tự chủ hiện ra mỹ cảnh vừa mới nhìn thấy.
Edit by Thanh tỷ
Chương 796: Chiến (8)