[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 792




Chương 792: Chiến (4)

Vân Hoán nhìn dáng vẻ kiên trì của Tần Nhất, trong lòng mềm nhũn, anh cởϊ qυầи áo ra rồi nằm xuống bên người Tần Nhất.

Anh đưa tay ôm Tần Nhất, cơ thể mềm mại tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, không phải mùi nước hoa gay mũi khó ngửi bình thường trên người phụ nữ, mà là mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, ngoài ý muốn rất phù hợp với anh.

Vân Hoán thật sự rất mệt, quan trọng nhất là hiện tại Tần Nhất còn ở bên cạnh anh, anh liền an tâm.

Cũng không lâu lắm, Vân Hoán chìm vào giấc ngủ say.

Tần Nhất gần đây ngủ đủ, lúc này không hề có cảm giác buồn ngủ, cô lẳng lặng nhìn Vân Hoán, thực ra cô cũng rất nhớ người đàn ông này.

Lúc đó cô cố ý sử dụng dung hợp nguyên tố, cô có nghĩ qua hậu quả, Tần Nhất cô là người ích kỷ, nhưng loại chuyện liên quan tới toàn nhân loại, cô vẫn để ở trong lòng.
Hơn nữa, coi như cô không vì bản thân mình suy nghĩ, cũng phải vì con của mình suy nghĩ.

Cô không muốn để cho đời sau của mình trở thành nô ɭệ của Zombie, hay là vùi mình ở một góc hẻo lánh nào đó ngăn cách với thế giới, hoặc trốn chui trốn lủi không khác loài chuột.

Mặc dù cô rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là nhân loại bây giờ không phải đối thủ của Zombie. Năm Zombie Vương, trong nhân loại rất khó có người có thể đối kháng với bọn hắn, càng không cần phải nói hiện tại còn liên minh với bán thú nhân.

Hiện tại cô biết cách dung hợp nguyên tố, có thể khiến Zombie kiêng kị đôi phần, cũng không phải quá bết bát. Tuy rằng thoáng rơi xuống hạ phong, nhưng Zombie bọn hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Tần Nhất miêu tả khuôn mặt Vân Hoán, mày kiếm tuấn dật, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm vô cùng thích hợp để hôn, còn là màu phấn trân châu nhàn nhạt, xinh đẹp dị thường.
Cứ như vậy, cũng không lâu lắm Tần Nhất cũng ngủ mất.

Cô không biết, đợi khi hô hấp của cô trở nên đều đều, Vân Hoán bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt cưng chiều sáng ngời, nào có dáng vẻ là ngủ say.

Nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon lành trong l*иg ngực, Vân Hoán cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh hôn nhẹ lên cái trán trắng mịn trơn bóng của cô, sau đó nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, bên trong thành Zombie, Vân Hiên bỗng nhiên mở mắt, trong mắt phượng sáng chói đầu tiên là mờ mịt, đợi mờ mịt thối lui chính là ôn hòa.

Vân Hiên chậm rãi ngồi dậy, theo thói quen duỗi tay sang bên cạnh, sau khi không sờ được cái gì, có hơi giật mình, nhưng khóe miệng lập tức cong lên.

Quên mất, hắn hiện tại đã không cần nữa.

Cũng không lâu lắm, A Sâm bưng đồ ăn đến: "Tiến sĩ rốt cuộc đã tỉnh, muốn ăn chút đồ không ạ?"
Ngày đó, sau khi bọn hắn bị Tần Nhất đả thương, không biết tại sao tiến sĩ bỗng nhiên rơi vào hôn mê, rõ ràng vết thương trên người đã tốt lắm rồi, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh lại.


Mỗi ngày anh ta đều sẽ đến nhìn xem, không nghĩ tới hôm nay Vân Hiên tỉnh lại.

"A Sâm?" Giọng của Vân Hiên trong sáng nhã nhặn.

"Tiến sĩ, sao thế ạ?" A Sâm quay đầu nhìn Vân Hiên, vừa nhìn, anh ta liền phát hiện chỗ không đúng.

Dĩ vãng Vân Hiên đều là đạm mạc lãnh khốc, đặc biệt là gần đây càng hỉ nộ vô thường, lạnh lùng vô tình.

Nhưng Vân Hiên bây giờ cả người đều trở nên ôn hòa, tuấn lãng nhã nhặn, giống như gió xuân ấm áp, loại cảm giác này, loại cảm giác này giống như là người nào đó trở về!

"Tiến sĩ." A Sâm bỗng nhiên một chân quỳ xuống, lòng tràn đầy kích động, thế nhưng xen lẫn trong đó lại có tia buồn hối hận.

Có lẽ anh ta biết, Vân Hiên từng tùy ý tà khí kia sẽ không trở lại nữa.

Vân Hiên ôn nhã cười nói: "A Sâm, ta đã trở về."

Vân Hiên, không, hẳn là tiến sĩ Lâm đứng dậy, hắn cầm chiếc áo khoác trắng bên cạnh mặc vào, khóe miệng nhếch lên, trong mắt phượng là ý cười không rõ.

Edit by Thanh tỷ

Chương 793: Chiến (5)