Chương 790: Chiến (2)
"Hừ, tin hay không tin không phải chúng ta định đoạt, hơn nữa, các ngươi có kẻ nào có thể phái đi tốt hơn sao?"
Lăng Không sờ lên ngực, ngày đó hắn cho rằng mình phải chết, sau đó hắn mới phản ứng được, Tần Nhất kia sợ là cũng bị thương nặng, cho nên mới để cho bọn hắn chạy thoát.
Dù thế nào, Tần Nhất tuyệt đối không thể sống!
"Chuyện này không nói cho tiến sĩ Lâm à?" Lãng Tình đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên không nói, nhân loại không thể tin, những bán thú nhận đó cũng không thể tin. Mặc dù chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác, nhưng ngươi cho rằng hắn hoàn toàn tín nhiệm chúng ta ư? Zombie chúng ta không muốn ở phía dưới nhân loại, ngươi cho rằng bán thú nhân bọn hắn liền muốn sao?"
Lăng Không trước giờ chưa từng tín nhiệm Vân Hiên, đương nhiên, Vân Hiên cũng không tín nhiệm hắn, bọn hắn hiện tại chẳng qua là duy trì hòa bình mặt ngoài mà thôi.
"Các ngươi ngậm chặt miệng một chút cho ta." Lăng Không nhàn nhạt nói.
"Biết." Loại chuyện này bọn hắn đương nhiên sẽ không nói ra đi.
Thời gian dưỡng thương luôn luôn nhàm chán, dù cho cô đã tốt lên rất nhiều, nhưng đám người Lan Linh vẫn không định để cô làm việc.
Trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh, căn cứ thành phố C có thay đổi rất lớn, cùng lúc đó, Zombie cũng đã biến mất một đoạn thời gian, thật giống như Zombie chưa từng tới công thành, nhân loại và Zombie lại khôi phục yên lặng như cũ.
Không ít người cảm thấy Zombie đang sợ, biết đánh không lại nhân loại nên tự động từ bỏ, bởi vì điều này mà không ít căn cứ buông lỏng cảnh giác.
Tần Nhất lại không cho rằng như vậy, cô ngược lại cảm thấy tiếp theo sợ là sắp xảy ra đại chiến.
Thế nhưng mặc cô nói như vậy, rất nhiều căn cứ đều không để tâm, cảm thấy cô nghĩ quá nhiều, loại tình huống này Tần Nhất cũng không có cách nào.
Cũng may Khâu Khắc là căn cứ trưởng có tầm nhìn xa, không buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm cẩn thận.
Ngày này, Tần Nhất vừa mới dậy đi mấy bước, Lan Linh bỗng nhiên đi đến: "Đội trưởng, một người tên Trạch Ninh tìm anh, nói là em trai của anh."
Tần Nhất giật mình, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, sao Trạch Ninh lại tới đây, đám Zombie Vương Lăng Không sao có thế đồng ý cho hắn tới, chẳng lẽ là trốn tới?
Suy nghĩ trong đầu Tần Nhất trăm xoay ngàn chuyển, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt thản nhiên: "Ừ, để nó vào đi, đúng là em trai tôi."
Mặc kệ như thế nào, cô cảm thấy Trạch Ninh sẽ không hại mình.
"Vâng." Lan Linh lên tiếng.
Em trai của đội trưởng nhất định cũng là người có giá trị nhan sắc cao, nhưng tại sao trước đó không có nghe nói qua nhỉ.
Tần Nhất uống một ngụm nước, cũng không lâu lắm, Lan Linh với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dẫn theo Trạch Ninh tới.
Vẫn khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn, mắt mèo xinh đẹp, chỉ là Tần Nhất cảm giác được biến hóa trên người Trạch Ninh.
"Cậu đột phá." Tần Nhất cười khẽ, không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp, Trạch Ninh đã là Zombie Vương.
"Ừm, Tiểu Thất mạnh như vậy, tôi cũng phải cố gắng đuổi theo, đúng không." Trạch Ninh ngại ngùng cười, bên trong mắt mèo sáng lấp lánh là vấn vương cùng quấn quýt đối với Tần Nhất.
Có điều, hắn cũng là Trạch Ninh luôn thích túm lấy góc áo Tần Nhất.
Lan Linh tự giác rời đi, cô ấy cảm thấy đội trưởng và em trai có lời muốn nói, nhưng không thể không thừa nhận, dáng dấp em trai đội trưởng thật sự là Q, cô ấy rất thích nha.
"Ngồi đi." Tần Nhất ho nhẹ một tiếng, sau đó từ bên trong không gian lấy ra không ít đồ ăn vặt mà Trạch Ninh thích.
Đôi mắt Trạch Ninh sáng lên, ôm đồ ăn vặt liền mở ra gặm: "Tiểu Thất, vẫn là cậu đối xử với tôi tốt nhất! Cậu không biết tôi nhớ những thứ này bao nhiêu đâu, trong căn cứ chả có đồ ăn gì ngon, thịt cũng khó ăn muốn chết, thế nhưng tôi lại không biết nướng thịt."