[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 780




Chương 780: Bán thú nhân và Zombie (2)

"Ngô Đồng, cô dẫn theo một vài dị năng giả hệ Thủy đi xem những người bị thương trong căn cứ."

Dị năng giả hệ Thủy cũng có thể chữa thương, tuy rằng hiệu quả không phải đặc biệt nhanh cùng rõ ràng, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không.

Tần Nhất chỉ định rõ từng nhiệm vụ, người nhận được nhiệm vụ đều vội vã rời đi.

Lan Linh si mê nhìn Tần Nhất, bề ngoài tuấn lãng, tâm tư kín đáo, chỉ định đâu vào đấy từng nhiệm vụ, nhất cử nhất động đều lộ ra sự ưu nhã không nói ra được thành lời.

Lan Linh nhan khống lợi hại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng nhìn Tần Nhất: "Đội trưởng, bọn họ đều đã có nhiệm vụ, vậy còn em?"

Vừa tỉnh ngủ, Tần Nhất vừa đói vừa khát, cô từ trong không gian lấy ra sữa bò, ném một hộp cho Lan Linh: "Em á, đương nhiên là cùng một chỗ với tôi rồi."
Cùng một chỗ cái gì? Lan Linh có chút mơ màng, nhưng Tần Nhất không nói, cô ấy cũng không hỏi.

Cô gái nhỏ cắn ống hút, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm bóng lưng đang bận rộn trong phòng bếp của Tần Nhất.

Thân hình cao gầy, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt nọ, trắng nõn thủy nộn, xinh đẹp không tưởng nổi.

Đúng vậy, xinh đẹp, một thiếu niên xinh đẹp, thế nhưng Lan Linh không hiểu sao cảm thấy Tần Nhất rất man.

Nghĩ đến cái này, Lan Linh không khỏi nhớ tới bạn gái của Tần Nhất, làm sao bây giờ, cô thật hâm mộ chị gái đó, không biết cô có thể đi làm tiểu tam hay không nhỉ?

Mùa thu bất tri bất giác đã đến, ban đêm có chút se lạnh, Tần Nhất khép lại áo khoác trên người, sắc trời đen nhánh, thế nhưng đây là thời cơ tốt để gây án.

Lan Linh ăn no đến mức bụng phình lên, cô gái nhỏ đi theo bên người Tần Nhất, một tay xoa xoa bụng: "Đội trưởng, muộn thế này rồi chúng ta ra ngoài làm gì dị?"
Lan Linh có chút không rõ, muộn rồi, tất cả mọi người cũng đã đi nghỉ ngơi, tại sao hai người lại phải ra ngoài?

Tần Nhất nhẹ nhàng nhìn cô một cái, thanh âm mát lạnh dưới ánh trăng lộ ra mấy phần ôn nhu: "Đương nhiên là đi thăm dò sào huyệt của Zombie."

Cái tay đang xoa bụng của Lan Linh dừng lại, trừng lớn hai mắt, trong giọng nói có phần run rẩy: "Đội trưởng, anh nói cái gì, em không nghe nhầm chứ?"

Đêm tối thăm dò sào huyệt của Zombie? Đội trưởng không có sinh bệnh chứ, hay là cô nghe nhầm?

Sào huyệt của Zombie đó, không nói đám đại quân Zombie, liền Zombie Vương hai người bọn họ cũng đánh không lại, càng không cần phải nói còn có bán thú nhân cùng tên tiến sĩ biếи ŧɦái kia.

Hai người bọn họ khẳng định ngay cả vụn xương cũng không thừa lại.

"Đội trưởng, anh tha cho em đi, em còn trẻ như vậy, còn chưa từng hưởng qua tư vị của đàn ông." Lan Linh khóc thút thít nhìn Tần Nhất.
Tần Nhất bị Lan Linh khóc đau cả đầu, đôi mi thanh tú cau lại, vuốt vuốt mi tâm, có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ đang giả vờ khóc: "Được rồi, khóc cái gì, tôi cũng không bảo em đi."


Lan Linh ngẩn người, hốc mắt không có lấy một giọt nước: "Có ý gì, đội trưởng, anh muốn đi một mình, vậy thì càng không được!"

Lan Linh có chút khẩn trương lôi kéo cánh tay Tần Nhất, Tần Nhất hiện tại là hạt nhân đáng tin cậy của các cô, không thể xảy ra chuyện.

Khóe miệng Tần Nhất có chút méo, dưới ánh trăng trong sáng, mắt phượng tà khí lẫm nhiên, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ không tưởng nổi.

"Em qua đây, tôi nói với em..."

Vân Hiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, cậu còn nhớ, cũng vào một đêm trăng như thế này, tiến sĩ Lâm dịu dàng nhìn cậu, tặng cho cậu đóa hoa hồng xanh lam trong tay.

(Hoa hồng xanh mang ý nghĩa chung là sự vĩnh cửu, bền vững mãi theo thời gian. Trong tình yêu tặng hoa hồng xanh là mong ước cuộc tình của bạn sẽ đến đầu bạc răng long, luôn thành đôi.

Quen nhau là một loại duyên phận, trái tim giao nhau khiến chúng ta có những cảm xúc lãng mạn vô tận, ở bên nhau là một loại lời hứa, trong kiếp luân hồi, chúng ta sẽ luôn mãi mãi khắc ghi câu chuyện tình đẹp đẽ của chúng ta.)

Dưới ánh trăng êm dịu, người đó tuấn nhã: "A Hiên, ngôn ngữ của màu lam là em là tình yêu sâu đậm nhất của anh."

Thế nhưng lúc ấy cậu cái gì cũng không hiểu, không nhìn thấy thâm ý trong mắt anh, không nghe ra sự dịu dàng chỉ có trong giọng nói của anh.

"Tiến sĩ, người nọ đã xuất hiện!"

Bị người ta quấy nhiễu hồi ức, trong lòng Vân Hiên có chút không vui, tay cậu vung lên, một đầu Zombie cùng với mùi máu tanh hôi lục gục lăn xa.

Edit by Thanh tỷ

Chương 781: Bán thú nhân và Zombie (3)