#79.
Ngọc Duyên khuôn mặt đã ửng đỏ không rõ lý do vì sao. Cô ấy khẽ động người, nhưng lại sợ đụng phải cánh tay của tôi cho nên vẫn ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.
Từ cổ họng phát ra loại âm thanh ngượng ngùng: "Cô...cô làm gì vậy?"
Tôi nhìn xuống cánh môi run rẩy khép mở của cô ấy, không khỏi mỉm cười một cái.
Đứng thẳng dậy, tôi nghiêng mặt nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: "Tôi ngồi ở đâu thì được?"
Lúc này Ngọc Duyên mới tỉnh táo như ban đầu, vội đứng lên rồi chỉ tay vào chỗ cô ấy vừa mới ngồi, "Cô ngồi ở đây đi."
Tôi nhìn thoáng qua rồi đi về phía đó ngồi xuống. Còn Ngọc Duyên thì quay người đi vào trong bếp, chẳng bao lâu thì đi ra cùng với một ly nước đá lạnh.
Ly nước được đặt ngay ngắn trên bàn. Phần thành ly cũng nhanh chóng xuất hiện một lớp hơi nước mỏng tang.
Tôi nhìn ly nước một cái, sau đó vào vấn đề chính, "Rốt cuộc ở công ty đã có chuyện gì?"
Ngọc Duyên bắt một chiếc ghế ngồi ở đối diện. Nghe hỏi, sắc mặt cô ấy lại trở nên lo lắng cùng cực. Im lặng một lúc thật lâu, cô ấy mới lên tiếng:
"Phong Dương đã lên kế hoạch chiếm lấy toàn bộ công ty, muốn đường hoàng trở thành tổng giám đốc của công ty."
Sau đó cô ta nhíu mày, giống như không đành lòng nói ra những lời tiếp theo, đôi tay ghìm lại, nổi cả gân xanh: "Và hắn ta đã làm được cũng nhờ một phần giúp đỡ của tôi."
Tôi trầm mặc nhìn cô gái trước mặt.
Cẩn thận cầm ly nước lên uống một ngụm. Nước lạnh phần nào giúp cơn giận trong người tôi nguôi ngoai đi một chút.
Hồi sau, tôi nhẹ tênh nhả ra một câu: "Cô đã phản bội anh ấy."
Ngọc Duyên không ngẩng mặt lên, chỉ bật cười chua chát: "Ừ, tôi đã phản bội Nguyện, một người luôn tin tưởng tôi."
Mân mê chiếc ly trong tay, tôi bâng quơ nói: "Nguyện là một người không dễ dàng đặt niềm tin vào bất kỳ ai. Nhưng anh ấy đã tin tưởng cô, giao hết tất cả công việc cũng như bí mật của công ty, chỉ để cho cô đem những thứ đó dâng lên cho Phong Dương. Tôi giận các người một, lại giận Nguyện đến mười."
Ngọc Duyên có lẽ không nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy, cô ấy ngước mắt nhìn lên, ngỡ ngàng không biết phải đáp lại thế nào.
Ngược lại, tôi có vẻ bình thản hơn, nhướn người trả chiếc ly về chỗ cũ, tiếp tục nói, "Cô bắt đầu phản bội anh ấy từ khi nào?"
Ngọc Duyên hít một hơi thật sâu, "Thật ra thì có một lần tôi không hoàn thành được nhiệm vụ của mình, bị Nguyện nghiêm túc chấn chỉnh. Sau đó, tôi sinh ra cảm giác khó chịu, dường như không được anh ấy hoàn toàn tin tưởng nữa, vì vậy mà... Cũng đúng lúc này, Phong Dương xuất hiện, dùng nhiều lời an ủi và động viên tôi, không lâu sau, tôi nhận ra tôi đã động lòng với hắn."
Những lời này bỗng làm tôi nhớ đến Vu Tư. Cậu ấy có lần đã nói với tôi rằng: Tội lỗi không phải tự nhiên mà có, mọi tội lỗi đều vì tình cảm mà sinh ra. Có lúc cũng vì ganh tỵ đố kỵ mà không kìm được con thú trong người mình.
Nói đến tận cùng vẫn là vì tình cảm.
Tôi cúi đầu nhìn xuống các đầu ngón tay mang theo hơi ấm, hồi sau ngẩng lên, nói: "Sau đó cô đã nghe theo lời hắn làm nhiều việc tệ hại khác?"
Ngọc Duyên không giấu diếm, chậm rãi bình tĩnh gật đầu rồi bắt đầu kể từng chuyện: "Chuyện đầu tiên hắn muốn tôi làm chính là đem cho hắn xem tất cả những sổ sách và hợp đồng. Mặc dù hắn cũng là phó giám đốc nhưng có một số việc Nguyện không nói hắn biết. Sau khi nhìn thấy tôi có vẻ dễ dàng sai bảo liền bắt tôi hợp tác với hắn ta. Lúc đó tôi thật lòng yêu Phong Dương, không hề màng đến hậu quả mà Nguyện sẽ gánh lấy, cứ như vậy như mê như loạn nghe lời răm rắp từng chút một. Cuối cùng, trước khi sản phẩm mới được tung ra thì bất ngờ bị lộ ra ngoài sớm hơn dự định. Nguyện có bảo tôi đi điều tra nhưng mọi thứ vẫn là bí ẩn, bởi vì tôi che giấu cho Phong Dương."
Dừng một chút, Ngọc Duyên như thở gấp, hai bàn tay lồng vào nhau, khó khăn nói: "Vài ngày sau, tôi nghe tin Nguyện gặp tai nạn xe. Cũng đúng lúc này, mọi quyền hành đều giao cho Phong Dương, hắn tự ý tác oai tác quái thay đổi mọi thứ, còn giả cả chữ ký trong hợp đồng. Sản phẩm mới bị lộ ra ngoài, sai hợp đồng nên cần phải đền bù rất nặng nề. Nguyện xuất viện, trở lại công ty thì mọi chuyện đã thành ra cái dạng gì rồi. Phong Dương đủ khả năng xoay sở, nhưng hắn đặt điều kiện với Nguyện, buộc Nguyện chuyển hết cổ phần của mình qua cho hắn, sau đó thì tự động rút khỏi công ty."
Tôi kinh ngạc lên giọng: "Rút khỏi công ty?"
Ngọc Duyên nhìn tôi, cũng hơi ngập ngừng: "Phải, và Nguyện đã đồng ý điều kiện đó. Tôi biết Nguyện yêu công ty này như thế nào, cho nên cũng không dễ dàng để nó sụp đổ trước mắt như vậy. Phong Dương đã nắm được thóp của Nguyện, vì thế mà mạnh miệng đưa ra điều kiện. Cũng không ngờ Nguyện lại chấp nhận nó."
Nắm tay tôi nhất thời siết chặt lại.
Rút khỏi công ty ư?
Hắn nghĩ hắn là ai?
Chỉ là một tên bỉ ổi, không phải sao?
Gian phòng phút chốc tĩnh lại. Ngọc Duyên cũng im lặng như có điều suy nghĩ. Tôi cúi đầu trầm mặc một lúc rất lâu.
Sau đó như nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu nói: "Khoan đã..."
Trong lòng linh cảm bắt đầu xoay tròn.
Phong Dương đã lên kế hoạch từ lâu, chắc chắn mọi bước đi đã nằm trong tay của hắn. Với một người đầy dã tâm như thế, hẳn là việc gì cũng có thể làm được.
Hoàn toàn không loại trừ những
việc mất nhân tính.
Ngọc Duyên hồi hộp nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh như băng, tôi nhìn Ngọc Duyên, rành mạch nói: "Chuyện tai nạn xe của Nguyện, cô nghĩ liệu có phải là có người nhúng tay vào hay không?"
"Nhúng tay vào?" Ngọc Duyên có vẻ chưa thích ứng kịp, vẻ mặt hoang mang, "Nhưng ai mới được?"
Đến giờ lẽ nào cô ấy vẫn còn chưa hiểu chuyện tôi muốn nói đến ư?
"Phong Dương." Tôi quả quyết nói ra đáp án, sau đó hít một hơi thật sâu, cảm giác khí lạnh như tràn vào phổi, lạnh run người: "Chỉ có thể là Phong Dương mà thôi. Nếu như vụ tai nạn đó không phải vô tình, thì chính là hữu ý. Cô hiểu ý tôi chứ?"
"Làm sao chúng ta biết được?" Ngọc Duyên nhíu mày: "Chúng ta không có bằng chứng."
Lúc này tôi bỗng đứng dậy, hạ quyết tâm thở ra một hơi: "Bằng chứng sẽ không có chân tự động chạy đến, mà chúng ta phải đích thân đi tìm."
Nói rồi tôi đi đến trước mặt Ngọc Duyên, hơi cúi người xuống, tư thế không khác gì ban nãy làm cho cô ấy căng thẳng, khẽ rụt vai lại.
Nhìn sâu vào đôi mắt kiều diễm kia, tôi mang theo vẻ chân thành nói: "Cô có muốn chuộc lại tội lỗi của mình không?"
"Chuộc lại tội lỗi?"
Tôi khẽ mỉm cười: "Phải, chuộc lại tội lỗi đã gây ra."
Ngọc Duyên mơ màng hỏi: "Bằng cách nào?"
Đứng thẳng dậy, tôi hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những tia nắng đang nhẹ nhàng rắc trên bậu cửa kính, vàng ươm ấm áp.
Mọi chuyện có lẽ đã phức tạp hơn tôi nghĩ. Vì tai nạn kia mà Nguyện đã suýt nữa không thể qua khỏi. Cho dù có đi đến đường cùng, tôi cũng quyết phải tìm cho ra lý lẽ và sự thật.
Vì anh ấy, mạo hiểm thế nào tôi cũng không sợ.
Quay lại nhìn Ngọc Duyên vẫn còn hoang mang, tôi nhàn nhạt đáp: "Cô chỉ cần làm một việc, đó là tiếp tục ở bên cạnh Phong Dương, giả vờ yêu đương với hắn."
Sau đó, tôi nhấn mạnh lần nữa: "Hãy nhớ, mọi thứ chỉ là giả vờ. Cứ làm giống như cô đã từng làm với Nguyện vậy."
Một câu này đủ sức khiến Ngọc Duyên sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ cô ấy hiểu được tôi đang đá đểu chuyện gì, ánh mắt run rẩy như muốn khóc.
Rất lâu sau, cô ấy cúi thấp đầu, môi mím chặt rồi thả lõng: "Được, tôi sẽ làm theo bất cứ chuyện gì mà cô bảo."
Tôi khẽ cười rồi quay lưng định rời khỏi đó. Đi đến cửa phòng, tôi dừng lại, không quên dặn dò một câu:
"Đừng quên, lần này là tôi, không phải Nguyện. Cho nên cô cũng đừng ngựa quen đường cũ."
...
Cửa phòng mở ra, mùi trà lài thoảng qua cánh mũi.
Thầy Đức bước vào trong lúc tôi đang luyện tập cho phần thi cuối kỳ này. Ở trong gương, hình ảnh phản chiếu một người thầy đã dần thay đổi gu ăn mặc của mình.
Một chiếc áo sơmi màu xanh khói tay ngắn được ủi phẳng phiu, càng tôn lên nước da trắng nhợt của thầy.
Cong lưng xuống một góc chín mươi độ, tôi vừa giữ một chân vừa nhìn vào gương nói: "Hôm nay trông thầy đẹp trai lắm!"
Thầy Đức ngồi xuống ghế, nghe câu này liền bật cười thành tiếng: "Hôm nay ai nhập em hả? Lại còn chủ động khen thầy nữa."
Sau đó thầy đặt hai tách trà lên bàn, tiếp tục nói: "Áo này là mẹ của cu Bi tặng cho thầy đó. Đẹp lắm phải không?"
Tôi vẫn còn vặn người, tùy ý đáp: "Vâng, rất hợp với thầy."
Mười phút sau, tôi quyết định nghỉ ngơi một chút. Ngồi xuống chỗ bên cạnh, tôi cẩn thận nâng tách trà lên, dùng nắp gẩy nhẹ trên thành tách.
Nước trà âm ấm, mùi hương nhẹ nhàng vờn quanh cánh mũi.
Tôi cúi đầu nhấp một ngụm.
Thầy Đức quay sang nhìn tôi, hỏi thăm: "Lần này vào được vòng trong rồi, em có căng thẳng không?"
Tôi nhìn vào trong tách, mặt trà phẳng lặng như mặt hồ ngày xuân. Khẽ thổi lên trên bề mặt, những gợn sóng nhỏ lăn tăn vỗ về.
"Không lo lắm ạ."
Thầy Đức hít vào một hơi: "Càng vào sâu hơn thì càng cực đấy, đừng bao giờ ngừng cố gắng, cũng đừng bao giờ ỷ lại."
Tôi chống cằm một bên, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay của mình. Trong lòng cũng thoáng nghĩ đến điều thầy nói. Xem như tôi cũng có lo lắng, chỉ là không tiện nói ra.
Nói ra rồi người khác cũng chẳng thể giúp nó tan biến. Vậy thì nói ra có ích gì? Cho nên tôi mới quyết định không than vãn, cũng không quan tâm đến.
Chuyện mà tôi luôn nghĩ đến chính là làm cách nào để khiến con ếch ngồi đáy giếng kia ăn được một bài học.
Tuấn Anh dạo gần đây không còn đến quấy rầy tôi nữa, nhưng mỗi khi vô tình chạm mặt nhau, anh ta có thái độ rất là thái độ. Tôi không hình dung được đó là thái độ gì, nhưng tôi chỉ muốn cho anh ta ăn đấm mà thôi.
"Thầy đừng lo, bây giờ em luôn cố gắng để giành giải quán quân, cho nên sẽ không có chuyện em ỷ lại vào mình đâu."
Thầy Đức lại nhìn tôi, sau đó nâng tách trà lên uống một hớp.
"Vậy thì được. Đừng áp lực quá, cái gì quá cũng thành phản tác dụng."
Nghe vậy, tôi nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào thầy. Hồi sau, tôi mỉm cười nói: "Xinh đẹp quá thì sao thầy nhỉ?"
Thầy Đức nhíu mày nghĩ ngợi: "Thì giống em."
Haha.
Thật sự tôi không nhịn được cười rộ lên, trong lòng phần nào giảm chút áp lực.
Đáng lý tôi phải hỏi, hôm nay ai nhập thầy thế mới phải.
Sau khi nghỉ ngơi xong, tôi tập luyện thêm một tiếng nữa thì đi về. Lúc ra khỏi trường, tôi tình cờ nhìn thấy Tùng đang từ hướng của nhạc viện đi qua phía này.
Hình như cậu ấy cũng đã thấy tôi, đôi chân cũng di chuyển nhanh hơn một chút.
Tôi ở bên này đứng đợi, chẳng mấy chốc Tùng đã đến. Trong tay cậu ấy còn mang theo thứ gì đó. Khi tôi chưa kịp nhìn rõ thì vật đó đã nằm trong lòng bàn tay tôi rồi.
Cúi xuống nhìn một cái, hóa ra là một lon cà phê ướp lạnh.
"Cho tôi à?" Tôi vừa hỏi vừa khui cái bốc.
Tùng gật đầu, ánh mắt hơi lảng tránh: "Vừa mới học xong hả?"
"Luyện tập thôi, sắp thi cuối kỳ rồi."
Chúng tôi vừa sóng vai nhau vừa đi ra cổng.
Tùng nhìn tôi hai giây rồi nhăn mày bảo: "Dạo gần đây cậu không ăn uống gì à? Sắp gầy trơ xương ra rồi kìa, mặt mũi cũng xanh xao quá. Có áp lực gì không?"
Tôi ngửa cổ uống một hớp cà phê, tinh thần cũng tương đối tỉnh táo hơn.
Gật đầu, tôi vu vơ nói: "Lo cậu sau này không có ai rước."
Như thể không tin được tôi sẽ đùa như vậy, Tùng mặt lạnh quay qua lườm một cái: "Lo cái đầu cậu ấy! Suốt ngày toàn ăn nói vớ vẩn."
Tôi cười: "Vớ vẩn cũng có người nghe."
"Tôi điếc à mà không nghe."
Tôi không cãi, chỉ nhún vai một cái rồi tiếp tục uống cà phê.
Đến bến xe, chúng tôi ngồi cạnh nhau. Ngước nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, tôi bỗng gợi chuyện:
"Này, tôi có không ưa một người. Cậu có muốn xử nó giúp tôi không?"
Tùng có vẻ ngạc nhiên: "Xử? Cậu hổ báo từ bao giờ vậy? Mà xử bằng cách gì?"
Tôi biện hộ: "Tôi đã bảo dùng đánh đấm giải quyết à? Dùng não giải quyết."
"...khó vậy."
Tôi vắt một tay lên thành ghế, cúi đầu nghĩ nghĩ lan man. Hồi sau, tôi nói: "Thật ra tôi cũng còn đang suy nghĩ thôi. Nếu như người đó tiếp tục phiền phức, tôi sẽ nhờ cậu."
Tùng quay qua nhìn tôi, nhíu chặt chân mày: "Dạo gần đây cậu rất kỳ lạ đó, có biết không? Có vấn đề gì không thể giải quyết sao? Tôi không muốn cậu dính vào những chuyện kinh khủng đâu."
"Như thế nào là kinh khủng?"
"Đại loại xã hội đen."
Tôi bật cười, vỗ vào đầu Tùng một cái: "Cậu mới bị thần kinh! Tôi có vay nợ nặng lãi đâu mà dính đến xã hội đen chứ? Mà tôi cũng không có gì kỳ lạ cả, chỉ là dạo này có hơi nhiều việc một chút. Tôi xoay sở không kịp, có hơi stress."
"Gọi anh Nguyện giúp cậu thư giãn đi."
Nghe đến Nguyện, nụ cười tôi chợt tắt.
Cũng nhiều ngày rồi chúng ta không gặp nhau, cũng vì hai bên đều quá bận rộn với công việc của mình.
Mặc dù hiện tại công ty đã không còn là của anh ấy, nhưng tôi biết anh ấy đang tìm cách gầy dựng lại từ đầu. Một người yêu như tôi, tuy đã biết tất cả mọi chuyện vậy mà vẫn không thể giúp được cái gì.
Đúng là vô dụng.
Tôi chán ghét bản thân khi nghĩ đến chuyện này.
Tôi thật sự muốn làm một việc gì đó giúp anh.
Cho nên sau một mấy đêm dài nghĩ ngợi, tôi cũng biết được mình có thể làm gì.
Lại ngẩng mặt nhìn lên trời, tôi vu vơ hỏi: "Liệu một trăm triệu có đủ để gầy dựng một công ty không?"
Tùng ở bên cạnh không hiểu vì sao tôi lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi nghĩ là không đủ."
Tôi chợt nhíu mày, song không lên tiếng nữa.
...
"Em mua bia làm gì?"
Nguyện đứng trước cửa phòng, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt đăm chiêu liếc nhìn túi ni lông trong tay tôi.
Còn chưa kịp khoe thì đã bị anh bắt được rồi.
Tôi phồng má, thở dài nói: "Mua cho anh uống đó, hay là anh muốn uống rượu đắt tiền hơn?"
Dừng lại một chốc, tôi nhún vai, bĩu môi: "Đáng tiếc, em không có tiền."
Nguyện có lẽ không nghĩ hôm nay tôi ăn gan trời mà dám đùa giỡn với anh như vậy. Nghiêng người một bên, anh kéo tôi vào trong rồi đóng cửa lại.
Vẫn là ánh mắt đăm chiêu đó, anh nói: "Không được uống."
Tôi giơ cao túi ni lông lên giữa không trung, nháy mắt: "Anh chưa từng xem phim Hàn đúng không? Người yêu bọn họ thường uống bia cùng nhau trong một căn phòng ấm áp, sau đó sẽ tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại gục lên vai nhau ngủ đến sáng."
Nguyện đi đến, nhanh tay giành lấy túi ni lông, một dao chặt đứt niềm hứng thú của tôi: "Còn ở đây là Việt Nam, chúng ta sẽ không như vậy."
Ở sau lưng anh, tôi xị mặt, thở dài: "Sao anh chỉ khó tính với mỗi em thôi vậy? Em có lòng mua bia đến uống cùng anh, để nghe anh tâm sự mà."
Bóng lưng Nguyện chợt cứng lại. Anh siết chặt túi ni lông, hồi sau mới quay lại, cố bình tĩnh hỏi: "Anh có gì để tâm sự chứ?"
Tôi thản nhiên nhìn vào mắt anh, vô tình nhìn thấy được một giây phút kinh ngạc thoáng qua.
Bước lại gần hơn một chút, tôi vòng tay ôm lấy anh, áp mặt lên tấm lưng cao lớn của anh.
Đã lâu lắm rồi tôi không ôm anh như vậy.
Hơi ấm cùng mùi hương cam thảo nhẹ nhàng quấn lấy tôi, khiến tôi thích thú, khiến tôi hạnh phúc.
Ôm chặt lấy anh, tôi hạ giọng cất tiếng: "Chỉ cần là chuyện của anh, em đều không thể bỏ mặc được, anh có biết không?"
Hết chương 79.