[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 58




Tôi nghĩ quyết định này khiến cho nhiều người sửng sốt lắm, trừ Như và tôi ra.

Nhìn thấy Ngọc Ẩn trầm mặc suy nghĩ, tâm tình tôi cũng căng thẳng không ngớt.

Mấy hôm trước, khi tôi nói quyết định này cho Như nghe thì cậu ấy liền chấp nhận và ủng hộ tôi. Thái độ của cô nàng khiến tôi nhẹ nhõm lắm, nhưng rồi tôi lại lo lắng.

Lo lắng rằng nhiều người khác sẽ không chấp nhận chuyện này. Vì họ không phải là Như, không phải cô bạn tri kỷ đã gắn bó với tôi gần mười năm trời.

Thế nhưng, một khi ngọn lửa lại được thắp sáng lên một lần nữa thì nó sẽ khó khi nào vụt tắt lắm. Vì lần này, nó được mang theo một sức mạnh vô hình nào đó vô cùng mãnh liệt.

Cả ba chúng tôi đều im lặng trong một gian phòng.

Trong lúc tôi tò mò không biết bây giờ Bách Tình đang làm gì thì Ngọc Ẩn bất ngờ lên tiếng. Sau vài phút đồng hồ suy nghĩ chu đáo, cậu ấy đã cho tôi một lời đáp rất nghiêm túc.

" Cứ làm theo cậu muốn."

Khi ấy cả tôi lẫn Như đều kinh ngạc mà nhìn con người thận trọng kia. Ngọc Ẩn qua những gì mà tôi tìm hiểu được suốt mấy năm qua thì chính là một người cực kỳ cẩn thận trong mọi quyết định.

Nhớ lại lần tôi đã nghĩ cậu ta thi vào khoa đạo diễn chỉ vì Bách Tình theo khoa diễn xuất, cảm giác khi đó của tôi chính là có chút hụt hẫng. Nhưng rồi tôi đã được khai sáng qua lời kể của Như.

Ngọc Ẩn lúc nhỏ vốn dĩ đã ôm ấp ước mơ trở thành một đạo diễn tài năng rồi. Chỉ là ông trời khéo léo sắp đặt định mệnh của cậu ta là một diễn viên trẻ có nhan sắc vượt bậc người thường mà thôi.

" Cậu nghĩ việc này ổn thật sao?"

Tôi thật sự vẫn lo lắng lắm. Nhưng đâu đó trong tâm trí vẫn thôi thúc tôi không được bỏ cuộc.

Vốn dĩ tôi có thể tham gia với tư cách là một người con trai, sau đấy khi trình diễn sẽ giả gái trong chính màn trình diễn của mình. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy việc đó quá nhàm chán và không hề đúng với những gì mà bản thân tôi luôn muốn được trở thành.

Tôi không muốn chỉ trở thành một cô gái tạm thời. Tôi muốn những người kia sẽ phải công nhận tôi chính là một cô gái, một cô gái không chỉ có vẻ bề ngoài mà còn có tài năng nữa.

" Việc này khá mạo hiểm đấy, nhưng đây cũng là việc mà cậu muốn thực hiện từ lâu rồi, đúng chứ?"

Ngọc Ẩn nâng mắt nhìn tôi, cười nhẹ một cái rồi tiếp lời.

" Cậu chỉ cần cẩn thận một chút mà thôi. Tôi tin tưởng tài năng của cậu và...sự khéo tay của chị Như."

Lúc này, Như mới bật cười một tiếng đầy nhẹ lòng. Cô nàng áp một bàn tay lên mu bàn tay của tôi, nhiệt độ âm ấm truyền qua rất nhanh chóng.

Hành động này thật sự ấm áp biết là bao nhiêu.

" Đương nhiên là chị sẽ giúp người bạn thân của mình đến cùng rồi. Mọi người cứ đợi mà xem."

Như hơi nghển cổ lên, cười đắc ý.

Tôi lại chỉ im lặng nhìn hai người họ, trong lòng đan xen rất nhiều cảm giác khác nhau.

Ngay sau khi Ngọc Ẩn rời đi, Bách Tình cũng bất ngờ xuất hiện. Khuôn mặt giận dỗi khi nãy đã sớm biến mất, thay vào là một nét biểu hiện khá nghiêm túc.

Cái này...không phải muốn trêu người kia nhưng mỗi lần Bách Tình nghiêm túc lên đều khiến tôi không thể nhịn cười được. Vẻ đẹp của cậu ấy thực sự chỉ thích hợp cho việc trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi, nhưng hôm nay sự nghiêm túc kia đã làm tôi phải thức tỉnh.

Bách Tình ngồi xuống ghế, giọng nói mạch lạc, rắn rỏi mà hỏi:

" Thật sự cậu định làm chuyện kia sao?"

Tôi ngồi dựa lưng ra phía sau ghế. Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình tôi với Bách Tình cách một màn hình mà thôi. Như khi nãy đã rời khỏi phòng để đi pha nước mất rồi.

Nghịch nghịch mấy ngón tay của mình, tôi chậm rãi gật gù vài cái để xác nhận câu hỏi kia.

" Ra vậy..."

Giọng điệu khi hỏi tôi và giọng điệu ngay lúc này của Bách Tình khác nhau như trời với đất làm tôi phải ngẩng đầu lên nhìn một cái. Quý công tử thì lại hạ mi mắt như suy tư điều gì đó, hồi sau liền ngước mặt lên, nhìn tôi cười một cái tươi rói.

" Cứ làm hết mình nha! Nếu ai dám làm gì cậu, cứ quay đầu lại, tôi sẽ xuất hiện ngay!"

Nụ cười rực nắng kia khiến tôi ngỡ ngàng một giây. Khoảnh khắc đó tôi kỳ thực đã muốn tẩn tên kia một cái vì cái tật nói năng linh tinh không bỏ, nhưng rồi tôi chẳng thể làm được gì vì khẩu khí kia...chân thành quá!

Giống như cậu ta thực sự sẽ xuất hiện khi tôi gặp phải sự cố, rắc rối vậy.

Vậy là tôi lại nở nụ cười đáp lại khuôn mặt ngốc nghếch ấy.

" Với điều kiện là cậu phải nhanh chân nhé, nếu không thì sẽ mất chỗ đó!"

Tôi cười đáp lại.

Bách Tình ngay lập tức đen mặt, bĩu môi đầy khinh bỉ.

" Có thể dẹp ông anh họ của tôi sang một bên được không vậy???"

Tôi nhìn biểu tình giận dữ, mất hứng của cậu ấy mà lòng khoái trá không ngừng. Tuy vậy, tôi chỉ im lặng mà không đáp lại câu nào.

Trong lòng bất giác nhớ đến người anh họ lạnh lùng kia, tâm tư của tôi lần nữa rối loạn.

#

Chỉ còn hai ngày nữa là thời gian đăng ký tham gia chương trình hết hạn.

Cả một ngày chủ nhật, tôi đã xin nghỉ ở shop Circle K chỉ vì một cú gọi điện thoại bất ngờ từ Như. Giọng điệu của cậu ấy trong điện thoại nghe chừng rất vội vã.

Nhưng khi tôi chạy sang nhà Như thì lại phát hiện cậu ấy không hề vội vã giống như thế. Dắt cái xe đạp cũ của mình vào trong sân xong, tôi quay sang nhìn Như, nheo mày hỏi:

" Sao thế? Khi nãy giọng cậu gấp gáp lắm mà?"

Như đứng đối diện tôi, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt thánh thiện lộ ra cùng với nụ cười tươi tắn trên môi. Thiết nghĩ, người kia lại đang âm mưu chuyện gì rồi.

Vì quen thân gần mười năm cho nên tôi rất chắc chắn với suy đoán trong lòng mình. Nhưng tôi không nói ra ngoài miệng, chỉ để Như tự giác thú nhận mà thôi.

" Thật ra hôm nay Như có món quà nhỏ muốn tặng Ý."

" Món quà nhỏ?"

Tôi nheo mắt, trong đầu thử đếm nhẩm, hôm nay là ngày mấy.

Liệu hôm nay có phải là sinh nhật tôi không? Không thể. Chỉ mới đầu năm thôi mà, chắc chắn không phải sinh nhật tôi.

Như vậy là kỷ niệm tình bạn? Cũng không thể!

Hm...

Tôi nghĩ đến mười giây cũng không nghĩ ra lý do gì thích hợp cho món quà nhỏ kia, thế là đành nhìn Như, bỏ cuộc.

" Dịp gì thế nhỉ?"

Như liếm nhẹ môi đầy lém lỉnh, sau đó hất cằm về phía con Honda 250 Ruckus phá cách của mình, nói:

" Muốn biết thì lên xe thôi nào!"

Chúng tôi đã cùng nhau vi vu dưới trời nắng gay gắt của buổi trưa hơn hai tiếng đồng hồ.

Khi Như dừng xe lại thì mắt tôi cũng đã muốn hoa cả lên. Ánh nắng bên trên vẫn chói chang như vậy. Thời tiết thì nóng đến bức người.

Tôi đưa nón bảo hiểm cho Như, sau đó đưa tay quệt đi vệt mồ hôi trên trán mình. Tiếp đến, tôi ngẩng mặt nhìn tên của cửa hiệu đối diện, một phút lại cảm thấy đầu óc choáng váng.

Sao chúng tôi lại đến chỗ này?

Khi đó tôi đã ngốc nghếch tự hỏi như thế.

" Đi nào!"

Như ở phía sau chen lên, toang kéo tôi đi vào phía trong. Tôi ngẩn ngơ đi theo cô nàng, miệng không nhịn được buột hỏi:

" Này Như, chỗ này đắt lắm đấy! Cậu muốn làm gì?"

Khi hỏi xong, tôi nhận ra chú bảo vệ ngồi trước cửa chợt nhoẻn miệng cười đầy ý vị. Quay đầu lại nhìn một chút, tôi vẫn thấy chú ấy nhìn tôi không rời mắt.

Hình như mình vừa nói một điều rất buồn cười?

Cửa nhanh chóng mở ra, để một luồng gió mát lành thổi ập đến, đánh bay đi tất cả những gì khó chịu ở bên ngoài. Cánh cửa kính này giống như là ranh giới giữa sa mạc với Bắc Cực vậy.

Tôi nhất thời không thích nghi kịp nên rùng mình một cái.

Như buông tay tôi ra, quay đầu lại nhìn nét mặt ngơ ngác như nai vàng của tôi. Hồi sau, cậu ta thở dài, hai vai hạ xuống đầy vẻ ngao ngán.

" Bạn tôi ơi, cậu tỉnh lại chưa đấy?"

Tôi nghe hỏi liền nheo mắt, quan sát tiệm salon này một lượt. Từng vị trí đều được tôi nhìn đến kỹ lưỡng.

Một lúc sau, tôi mới để ý đến một số nhân viên vừa mới tản ra. Họ chăm chú nhìn bọn tôi, nụ cười lại theo thói quen nghề nghiệp mà nở trên môi.

" Hi Như, hôm nay em dẫn bạn đến đấy à?"

Một anh trai với dáng người cao dỏng, tuy hơi gầy nhưng cũng không mất cân đối mấy. Anh diện một mái tóc undercut cực kỳ bảnh trai, bên tai có đeo khuyên hình gai, đầy vẻ chất chơi.

Tôi đưa mắt nhìn anh ta một chút, sau đó liền quay sang nhìn Như, phát hiện hai người họ nói chuyện với nhau rất thân mật.

" Đúng rồi, hôm nay em dẫn bạn đến để làm tóc đó."

Anh trai bỏ một tay vào túi, một tay lại ra vẻ mời gọi tôi ngồi vào ghế tựa kia.

" Được. Để hôm nay anh biến hóa cho bạn em nhé. Em trai, em muốn làm kiểu tóc gì? Cắt, nhuộm, hay uốn?"

Tôi đứng đực cả mặt ra nhìn anh ấy vẫn kiên nhẫn nở nụ cười. Như ở bên cạnh lại vội vàng bác bỏ tất cả những thứ kia, thay vào một thứ khác nghe kinh khủng hơn.

Phải, nó là một yêu cầu khá là kinh hãi đối với những nhân viên ở trong tiệm salon này đó.

" Phiền anh nối tóc với nhuộm màu sáng cho bạn em nhé!"

#

Anh trai kia bây giờ lại nhìn tôi như một sinh vật lạ vậy.

Tôi cũng nhìn anh ấy đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì không kinh hãi cho lắm. Vì ngay từ đầu, tôi đã biết dự định táo bạo này của Như rồi.

Chỉ là không nghĩ cậu ấy thực sự đem tôi đi nối tóc thật.

" Như à, em đừng đùa anh chứ."

Anh trai vẻ mặt khó coi, vừa nói vừa cười gượng gạo. Đối nghịch với sự sửng sốt của tất cả mọi người trong tiệm, kể cả những vị đang làm tóc thì Như rất bản lĩnh và tự tin.

" Không, em không đùa anh đâu. Anh giúp bạn em nhé?"

" Cậu ta là con..."

Anh trai buột miệng nói đến giữa chừng thì ngừng lại, thoáng đưa mắt quan sát, đánh giá tôi. Từ lâu rồi, tôi không quan tâm người ta nhìn tôi bằng đôi mắt như thế nào nữa, cho nên cứ mặc cho anh ta nhìn thật mỏi mắt vào.

" Bạn em chỉ là có một chút táo bạo thôi. Anh đừng sốc."

Tôi khẽ cười một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế tựa êm ái kia. Anh trai bảnh tỏn ấy cúi thấp đầu, giống như đã hạ quyết tâm rồi vậy.

Ngẩng mặt nhìn vào tấm gương phía trước, tôi có thể nhìn thấy bao quát những thứ đang diễn ra phía sau lưng. Anh trai kia đã kéo kệ dụng cụ lại gần mình.

Một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm được khoác lên người tôi.

" Anh tên Tiến."

Anh ấy nhìn tôi ở trong gương, giới thiệu ngắn gọn.

Tôi im lặng, mím môi gật đầu một cái rồi nói, " Em là...Ý."

Nếu người ta hỏi vì sao khi ấy tôi lại giới thiệu như vậy, thì tôi chỉ muốn nói, kể từ khoảnh khắc đó, tôi thực sự chỉ muốn mình là Ý mà thôi.

" Em nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, cái này khá là tốn thời gian."

Tôi nghe anh Tiến dặn dò như vậy cho nên cũng không ngại ngần mà nhắm mắt lại, đánh một giấc thật ngon lành.

Đến khi tiếng ồn xung quanh ngày càng rộn rã hơn, tôi mới bất giác bừng tỉnh. Những âm thanh ồn ả cứ dội vào hai bên tai. Có tiếng người lớn trò chuyện với nhau, có tiếng trẻ con la hét cười đùa.

Tôi nhíu mày, hé mắt nhìn vào gương nhưng rất nhanh lại nhắm chặt mắt lại. Phía trên, ánh đèn màu trắng hắt thẳng vào đồng tử của tôi.

Trẻ con la hét ồn quá đi mất...

Tôi mím nhẹ môi, trong lòng không ngừng thầm mắng mấy thằng nhóc con đấy. Một lát sau, khi đã quen với ánh đèn kia rồi, tôi mới hoàn toàn mở to hai mắt được.

Và khoảng thời gian khi tôi nhìn vào gương tựa như bị hóa phép cho ngừng lại vậy. Tất cả những hoạt động khác xung quanh cũng không động đậy, nhúc nhích gì nữa.

Mọi người đều bất động, chỉ còn mỗi mình tôi là có hồn mà thôi.

Bất giác tôi tự hỏi, cô gái trong gương là ai thế?

Cô gái ấy có một mái tóc rất dài, dài đến ngực. Màu tóc lại sáng rực rỡ, làm bật lên từng nét trên khuôn mặt của cô ấy. Đôi mắt của cô ấy đang trừng lớn lên mà nhìn tôi. Chiếc mũi hơi đỏ, có lẽ vì nhiệt độ trong phòng quá lạnh. Đôi môi lại chợt run rẫy vì xúc động.

Cô là ai?

Tôi thất thần nhìn mải vào tấm gương, nhìn ngắm cô gái cũng ngây người nhìn tôi kia. Ngón tay tôi chậm rãi đặt lên ngần cổ, cảm nhận được từng nhịp đập mạnh mẽ.

Có phải cô chính là Ý không?

Đôi mắt cô gái khẽ lay động. Đôi hàng mi chớp nhẹ một cái. Rồi cô ấy cười lên, nụ cười vừa hạnh phúc vừa xúc động.

Nhìn thấy nụ cười kia, tôi càng lúc càng bị lôi cuốn vào một thế giới đầy huyền bí. Đứng dậy, tôi bước đến gần tấm gương, cả năm ngón tay đều áp lên trên đó.

Nhiệt độ lành lạnh giống như đã thức tỉnh được tôi vậy.

Đưa mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, tôi nhận ra một số nhân viên trong tiệm cũng đang hiếu kỳ quan sát mình.

Tôi lại đưa tay lên chạm vào tóc mình. Mái tóc rất mượt, lại có một mùi hương khá nồng. Tôi nghĩ đó là mùi của thuốc nhuộm.

Mái tóc của tôi là màu vàng sáng. Phần đuôi tóc uốn gợn sóng nhẹ nhàng. Phần mái cũng được tỉa lại, vừa mát mẻ lại không khiến tôi cảm thấy nóng nực.

" Hey, Thiên Ý."

Đang ngây ngốc như vậy thì tôi nghe thấy một giọng nói vọng từ phía sau lưng mình. Quay lại, tôi nhìn thấy Như đang cười tít mắt với mình.

" Như à..."

Tôi đã rất muốn ôm lấy cô nàng, chỉ là chưa kịp làm gì thì Như lại nói tiếp:

" Bây giờ thì cậu đúng là Thiên Ý mà mình muốn rồi. Cố gắng hết sức đó nha!"

Tôi hạ mi mắt, khóe môi cong nhẹ lên, mỉm cười.

Đương nhiên tôi sẽ cố gắng bằng hết sức mình, để có thể chứng tỏ thật nhiều điều mà tôi muốn.

Rời khỏi tiệm salon đấy chưa đầy mười giây thì Như bỗng quay mạnh người lại, khuôn mặt có chút thất thần nhìn tôi.

" Sao vậy?"

Tôi ngẩn ra hỏi.

Như lại mím môi, chân mày nhíu lại đầy lo lắng.

" Tóc này nổi quá, ngày mai làm sao cậu đi học?"

#

Khi Như nhắc đến chuyện này thì mọi thứ đã quá muộn rồi, không phải sao?

Tôi ngược lại với vẻ mặt lo lắng của Như, bình thản nhún vai, đáp:

" Ừ thì...không cần đi."

" Định bùng học à?"

Như nheo mắt nghi hoặc:

" Ý liệu mình bùng nổi mấy tháng không, hở?"

Ôm lấy nón bảo hiểm ở trong lồng ngực, tôi mím môi, cố gắng nghĩ đến hướng giải quyết tốt nhất cho chuyện này.

Cuộc thi diễn ra cũng hơn hai tháng lận, tôi lại không thể bùng học suốt hai tháng trời được. Vì khi đó tôi cũng chuẩn bị bước vào kỳ thi mất rồi.

Nhưng mái tóc này...

Tôi liếc nhìn lọn tóc màu vàng sáng đang bay nhẹ trong gió, tâm tình càng lúc càng căng thẳng.

" Thôi thì... cứ bất chấp đi!" Như bất ngờ lên tiếng, đánh bay sự lo lắng của tôi.

Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, nói:

" Ý cứ là con gái khi đi học luôn đi. Dù sao ở trường đại học, bọn họ chẳng mấy quan tâm lắm đâu. Mấy ai nhớ được gương mặt người này, người kia đâu chứ?"

Tôi liếc nhìn Như, bất mãn bảo:

" Đã liều rồi, thì liều cho trót chứ biết làm sao? Ý vẫn đang nghĩ cách nên nói thế nào với mẹ và chị Thư cơ."

Lúc này, chúng tôi mới đồng loạt nhìn nhau, thở dài thườn thượt.

Công nhận một điều, tôi và Như đã quá liều mạng khi đi làm việc này trong một ngày chủ nhật đẹp trời. Khi mọi chuyện đã xong xuôi, chúng tôi mới nghĩ đến việc trình bày cho những người khác, bao gồm cả mẹ, chị Thư và...anh Nguyện.

Anh Nguyện không hề biết chuyện này, vì tôi không đủ dũng khí để hỏi ý kiến của anh. Tôi nghĩ sau khi nghe xong thì anh ấy sẽ phản đối ngay lập tức mất.

Còn về mẹ với chị Thư, đêm hôm đó tôi trở về nhà thì hai người họ cũng bắt đầu đi ngủ.

Lúc mở cửa bước vào trong, mẹ tôi đã sững người đến mức đánh rơi cả chiếc muỗng trong tay. Đôi mắt bà ngỡ ngàng, nhìn tôi đầy chăm chú.

Chị Thư lại từ bên ngoài sân bước vào nhà, chân mày lập tức nhíu chặt lại khi nhìn thấy tôi.

Tôi biết, sau việc tôi bị mất trí nhớ thì mẹ và chị Thư đã dần chấp nhận những suy nghĩ của tôi. Nhưng việc tôi thay đổi ngoại hình đột ngột thế này, thiết nghĩ, mẹ cùng chị ấy sẽ...sẽ không thích ứng kịp.

Tôi đứng nép một bên ghế salon, tay ôm lấy túi xách nhỏ, đầu không dám ngẩng lên.

Cửa nhà đóng lại một tiếng thật mạnh.

" Mày đang làm gì đấy, hả?"

Tôi hít sâu một hơi, quyết định nói thật tất cả những gì mình đã dự định.

" Mẹ, chị Thư, thật ra em đã quyết định tham gia cuộc thi nhảy So You Think... Em, em sẽ tham gia với tư cách là một thí sinh nữ."

" Sao cơ?"

Chị Thư lên giọng cao ngất.

" Con đi thi cái gì hả Phi?"

Hai người cùng một lúc hỏi dồn tôi, cho nên tôi không còn cách nào mà ngước mặt đối diện với họ.

Nhìn vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc của hai người, tôi kỳ thực rất run, nhưng lại cố gắng đánh lừa trái tim mình.

" Con sẽ tham gia cuộc thi với tư cách là thí sinh nữ."

Ngay lúc này, chị Thư gần như quát lên:

" Mày có biết mình đang làm chuyện gì hay không, hả? Đi thi với tư cách là thí sinh nữ sao? Mày nghĩ những chỗ đó là chỗ để mày đùa giỡn à? Đem cà tư cách của mình vào chỗ hỗn tạp đó mà đùa sao?"

" Rồi sao? Mày giả được đến vòng cuối đi, rồi mày thắng luôn cũng không sao. Nhưng rồi thế nào? Mày thắng xong, người ta sẽ truy tìm mày, mời mày đi diễn, bắt đầu sa vào cái nơi phức tạp đó. Mày nghĩ ngành giải trí là cái gì?"

" Đến khi bọn nó biết mày giả dối, lừa gạt ban tổ chức thì mày thế nào đây? Báo chí là con dao hai lưỡi nhé Phi! Ngành giải trí là vạt dầu đấy, và nó lúc nào cũng sẵn sàng nấu chín mày!"

Làm sao tôi lại có thể quên được ngành giải trí chính là một vạt dấu nóng cơ chứ? Và nó luôn luôn có thể nấu chín bất cứ sinh mạng nào rơi vào trong đấy.

Vậy... tôi đang làm điều đúng đắn hay sai trái?

Mọi thứ tôi chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi đó, đều là vô dụng sao?

Không, tôi không bỏ cuộc như thế được!

Những thứ tôi chuẩn bị nó đều có ý nghĩa riêng. Tôi không thể để nó biến thành những thứ vô tích sự được.

" Chị, chị có thể tin tưởng em lần này không?"

Chị Thư rất bất mãn.

" Muốn tao tin tưởng thì mày phải đưa ra một cái gì thiết thực vào! Mày vẫn nghĩ mình sống trong câu chuyện cổ tích đấy sao? Mẹ với tao chấp nhận chuyện này thì mày muốn làm gì cũng không hỏi ý kiến sao?"

" Được rồi Thư. Khuya rồi, ồn quá hàng xóm lại than phiền."

Lúc này, mẹ tôi bất ngờ chen vào một câu.

Tôi bỗng dưng lại không còn dũng khí để nhìn thẳng vào mắt mẹ nữa. Tôi nghĩ mẹ đang vô cùng thất vọng với quyết định của tôi.

Chị Thư vẫn còn giận lắm. Chị ném chìa khóa nhà lên bàn rồi quay người, bước đến phía cầu thang.

" Mày làm gì cũng được, nhưng đừng có khiến gia đình này bị ảnh hưởng đủ thứ. Gia đình chưa đủ mệt mỏi hay sao vậy!"

Tiếng bước chân đầy nặng nề ở trên cầu thang. Rất nhanh, bóng dáng của chị Thư không còn nữa. Gian phòng khách lại im ắng như cũ.

Tôi không ngẩng mặt lên, chỉ thấp giọng nói với mẹ:

" Con xin lỗi... Con hứa sẽ không để mẹ với chị bị bất cứ chuyện gì vì con cả. Mẹ, con thực sự muốn tham gia cuộc thi đó... Con.."

Mẹ tôi không đi đến ôm tôi, không vỗ vai tôi, không làm gì cả. Tôi đã mơ đến những động tác vỗ về an ủi đó, nhưng mẹ tôi kỳ thực không làm bất cứ động tác nào như thế.

Nhưng mẹ cũng không nổi giận. Mẹ hoàn toàn bình lặng trước những gì tôi đã làm.

" Việc mình đã quyết định, thì mình phải chịu trách nhiệm. Mẹ nói thế thôi. Dù sao con cũng đã lớn rồi, đủ tuổi để suy nghĩ mọi thứ một cách chín chắn nhất."

Khi tôi ngẩng mặt lên thì chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng của mẹ mà thôi. Tôi không rõ nét mặt của mẹ như thế nào khi nói những lời đó với tôi, nhưng tôi cảm thấy tim mình như thắt lại.

Đúng hay sai lúc này quá mơ hồ với tôi.

Tôi ngồi lặng ở phòng khách gần năm phút, rốt cục lại quyết định tìm đến nơi bí mật mà lúc nhỏ hay trốn ở đấy.

Ngồi bệt trên nền đất, tôi cẩn thận vén những sợi tóc lòa xòa ở phía trước ra đằng sau lưng.

Gió đêm thổi mạnh đến khiến tôi rùng mình.

Giữa bầu không gian tĩnh lặng ấy lại bất ngờ vang lên tiếng chuông tin nhắn. Nó kêu hai tiếng rồi im bặt.

Tôi thất thần nhìn qua màn hình, nhận ra tin nhắn đến từ ai.

| Em đang làm gì vậy?|

Tôi mân mê chiếc điện thoại một lúc lâu rồi mới chịu trả lời tin nhắn của anh. Không hiểu sao lúc này tôi lại muốn bông đùa với con người nghiêm túc này đến vậy.

Ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, chẳng bao lâu, tôi nhấn nút gửi.

| Em đang ngắm sao. Hôm nay đặc biệt nhiều sao. Anh muốn ngắm cùng em không?|