[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 331: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ 25




Edit by AShu ^_^.

_______________

Thời điểm hắn nói 'anh yêu em', Tô Đường thực sự giật mình một phen, đột ngột như vậy, làm nàng không biết phải làm sao bây giờ.

Thẩm Uyên thổ lộ, không nghĩ là nàng đáp ứng ngay lập tức. Tiểu cô nương 20 mươi năm trước quá vất vả, hiện giờ, nên đây là lúc nàng nên được thả lỏng, cho nên, thời điểm hắn theo đuổi nàng, nàng có thể tận hưởng cảm giác đó.

"Không sao, hiện tại em không cần trả lời ngay lập tức." Thanh âm hắn ôn nhu ấm áp, trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt, "Chúng ta tuy rằng đã đính hôn, bất quá đó là do mẹ của em và mẹ của anh làm chủ. Những người khác đều trải qua quá trình được theo đuổi, tiểu thiếu gia của anh, đương nhiên cũng phải được trải qua quá trình được đối phương theo đuổi đó."

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 50%."


Tô Đường ngây ngốc nhìn hắn, nàng làm nhiệm vụ đến hiện tại, lần đầu tiên được gặp nam chủ thần tiên như vậy a.

Hắn cư nhiên không có cưỡng chế bắt nàng đáp ứng, cũng không có chơi thủ đoạn, mà nói muốn quang minh chính đại theo đuổi nàng.

Đương nhiên, nàng vẫn rất rõ ràng, nếu cuối cùng nàng cự tuyệt, kết cục vẫn là giống nhau, hiện tại, nàng thật sự rất kinh hỉ a.

"Anh...... Muốn theo đuổi em?"

Thẩm Uyên nói thanh âm trầm thấp mang theo ý cười, "Không cho anh cơ hội này sao?"

Tô Đường có chút nói lắp, ấp úng nửa ngày, mới rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Cũng...... Cũng không phải không cho, chính là chuyện xảy ra quá đột ngột, em có chút......" Nàng vò vò tóc, hiển nhiên không biết nên nói như thế nào a.

Thẩm Uyên cười cười, "Anh còn nhớ rõ khi ở nước M, không có người nào bên người em vượt qua quá ba tháng a."


Tô Đường ngượng ngùng, "Đều là đùa giỡn, hơn nữa nói ra không sợ anh chê cười, chia tay trên cơ bản đều là các cô ấy nói trước." Nói đến đây, nàng liền bày vẻ mặt tang thương, "Các cô ấy nói, ngay từ đầu theo đuổi em, là do cảm thấy em giống như một tiểu thiên sứ, nhưng sau này các cô ấy đều nói cảm thấy việc đó quá ác, cảm giác chính mình đang phạm tội, anh có thể tin được không? Em kỳ thật cũng chưa cùng các cô ấy chân chính ở bên nhau! Ngay cả tay cũng chưa nắm a!"

Nàng càng nói càng ủy khuất, "Miệng lưỡi của nữ nhân, đúng là quỷ gạt người."

Thẩm Uyên lại cười lên tiếng, hắn ít nhiều hiểu được tâm lý của những người đó. Tiểu thiếu gia khi đó, phát sáng như mặt trời, sức sống luôn luôn bắn ra bốn phía, ngay cả sau này, hắn cũng không muốn cùng nàng ở bên nhau, hắn chỉ nghĩ sủng nàng, nhìn nàng cười, muốn cho nàng vĩnh viễn vô ưu vô lự như vậy, chẳng qua đến sau này, mọi thứ tựa hồ biến chất.


Nếu để cho những người ủng hộ tiểu thiếu gia ở nước M biết, chỉ sợ bọn họ liền treo hắn lên đánh a.

Sao có thể nhúng chàm tiểu thiên sứ, đó là phạm tội!

Nhưng hiện tại, Thẩm Uyên chẳng những muốn phạm tội, còn nghĩ trực tiếp sẽ tiến vào tù chung thân.

Tô Đường tuy rằng tỉnh lại, nhưng rốt cuộc vẫn đang bị bệnh, nên tinh lực có hạn, Thẩm Uyên cũng không lôi kéo nàng nói chuyện phiếm, thấy nước biển đã truyền xong, liền nhổ kim tiêm, để nàng nghỉ ngơi.

Căn chung cư này chỉ có một mình Thẩm Uyên ở, ngày thường ngoại trừ có dì giúp việc tới định kỳ dọn dẹp vệ sinh, chỉ cần hắn có thời gian rảnh, ngay cả đồ ăn đều là tự tay hắn làm, hắn lúc đó có suy nghĩ, chờ đem được tiểu thiếu gia về nước, về sau ngày nào cũng vì nàng rửa tay nấu cơm.

Tô Đường vỗ ngực chính mình may mắn mà tránh được một kiếp, kết quả giây tiếp theo, bụng đột nhiên bắt đầu quặng đau, cái cảm giác quen thuộc này làm sắc mặt nàng lại đột nhiên tái đi, nàng nhìn khắp mọi nơi, phát hiện nơi này cư nhiên vẫn là phòng ngủ của Thẩm Uyên, cả người đều không tốt.
Nàng nhanh chóng nhảy dựng ra khỏi giường, nhưng tuy là như thế, vẫn không kịp.

Nhìn vết máu trên giường kia, nàng sống không còn gì luyến tiếc.

Bà dì cả đáng chết này, như thế nào sớm không đến trễ không đến, cố tình đến lúc này a! Theo lý thuyết hôm nay đã bị rớt xuống sông, không phải hẳn bị chậm lại sao?!

Việc đã đến nước này, Tô Đường tuy rằng rất muốn rít gào, cũng biết hiện tại không thể ngủ tiếp trên cái giường này rồi. Đương nhiên, trước khi rửa sạch khăn trải giường, trước tiên nàng nên thay một bộ đồ khác.

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Trên người còn mặc bộ quần áo của Thẩm Uyên thời cao trung, lỏng lẻo mà kéo trên mặt đất, kết quả cửa vừa mở ra, phát hiện Thẩm Uyên đã đi đến.
"Làm sao vậy?" Thẩm Uyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, chỉ là một chi tiết nhỏ, đã tràn ngập sự gợi cảm rồi.

Cả khuôn mặt nhỏ của Tô Đường đều nghẹn đỏ lên, thật đặc biệt ngượng ngùng a.

Yêu đương ngọt ngào còn chưa có bắt đầu nói đâu, sao lại xảy ra tình trạng ngại ngùng này! Hơn nữa mấu chốt chính là, quần của Thẩm Uyên, cũng bị nàng làm ô uế luôn rồi.

Thẩm Uyên đã rửa xong nguyên liệu nấu ăn, đang định tới hỏi nàng muốn ăn thịt kho tàu hay là thịt luộc, kết quả liền thấy tiểu cô nương vừa khẩn trương vừa lộ ra vài phần cổ quái.

Tô Đường đem đầu rũ xuống thấp thấp, thanh âm yếu ớt, "Em đi đổi bộ quần áo khác."

Thẩm Uyên không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng mặc quần áo của mình không thoải mái, liền muốn đổi bồ đồ khác thoải mái hơn, kết quả phát hiện biểu tình của nàng quá cổ quái, tư thế đi đường càng cổ quái hơn.
"Tiểu Diệp Tử, em rốt cuộc làm sao vậy?"

Thẩm Uyên sớm hay muộn cũng sẽ biết, cho nên Tô Đường tuy ngượng ngùng, bất quá vẫn nói đúng sự thật: "Thật xin lỗi, em đã làm dơ giường của anh, nhưng anh yên tâm, đợi lát nữa en sẽ rửa sạch sẽ." Nói xong, cư nhiên còn cúi mình vái chào với hắn.

Thẩm Uyên vui vẻ, đừng nói tiểu cô nương làm dơ giường của hắn, cho dù đem hắn làm dơ, hắn cũng sẽ không trách nào câu nào hết.

"Không sao, em trước tiên cứ tắm rửa sạch sẽ đi, anh đi giặt khăn trải giường cho."

Tô Đường nóng nảy, "Không được, anh cứ đặt ở kia di, em thay xong sẽ giặt!" Mới vừa nói xong, bụng lại đột nhiên nhói lên một cái, cái loại cảm giác quặng đau trong bụng này, làm nàng muốn cong lưng ôm bụng a.

Bộ dáng này của nàng quá không thích hợp, Thẩm Uyên lại không mù, lập tức liền hỏi: "Em rốt cuộc làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"
Tô Đường cảm thấy đứng ở đây nói chuyện phiếm cũng không phải là biện pháp tốt, ít nhất trước tiên nên xử lý vết dơ trên người a.

"Bà dì cả của em tới, em đi thay quần áo trước." Ném xuống những lời này, sau đó liền chạy về phòng của chính mình, lưu lại một mình Thẩm Uyên, ngây ngốc mà sững sờ đứng tại chỗ.

Thẩm Uyên là nam nhân, lúc đầu vẫn chưa hiểu nàng đang nói cái gì, cho đến khi phát hiện vết máu trên giường của chính mình, lúc này mới bừng tỉnh.

Bất quá Thẩm tổng muốn quan tâm một người, không cần đối phương mở miệng, chính mình liền lên mạng tra xét trước, hắn có nhớ các cô gái khi bà dì cả tới thăm sẽ đau bụng, nhưng hắn không nắm rõ Tiểu Diệp Tử như thế nào, chỉ nhớ mơ hồ, mỗi tháng nàng đúng là có mấy ngày tinh thần mỏi mệt.

Lúc trước không rõ ràng lắm, hiện tại đã hiểu ra, sợ là bà dì cả đến, nàng mới có thể như vậy.
Có một số nam nhân sẽ cảm thấy đồ vật kia là dơ bẩn, tuyệt đối không đụng chạm vào, nhưng Thẩm Uyên lại không sao cả, phải biết rằng lúc ở nước M, lúc trước tiểu cô nương còn vì hắn mà bị thương, lúc ấy cũng là như vậy, máu tươi chảy đầm đìa.

Tô Đường thuận tiện tắm rửa một cái, chờ khi ra khỏi phòng tắm, phát hiện Thẩm Uyên đã giặt sạch khăn trải giường, cả người đều ngây dại.

"Thẩm Uyên?!"

Thẩm Uyên, "Khăn trải giường không cần em nhọc lòng, anh đã giặt sạch, em hiện tại......" Lúc trước không phát hiện, hiện giờ vừa thấy, sắc mặt tiểu cô nương lại bắt đầu trắng bệch, hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp ôm người lên theo kiểu công chúa, "Trước tiên em cứ nghỉ ngơi trong phòng của mình đi, đợi lát nữa anh làm đồ ăn xong, sẽ gọi em xuống ăn." Nói xong, hắn lại nghĩ nghĩ, "Hay là ăn ở trên giường?"
Tô Đường dở khóc dở cười, "Không cần như vậy, mỗi tháng em đều sẽ tới một lần, không có gì khẩn trương hết."

Thẩm Uyên lại nói: "Nhưng đây là lần đầu tiên anh chiếu cố em, nên anh có chút khẩn trương."

___________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu