Edit by AShu ^_^.
________________
Thẩm Uyên cuối cùng cái gì cũng không nói, nhưng cái nụ cười vừa ấm áp vừa ưu nhã kia của hắn, Tô Đường liền sợ hãi.
Rất sợ.
Đương nhiên, sợ hãi là một chuyện, nhưng mà, nàng cũng cần phải xem xét kỹ.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu đổi là nàng, với cái tính tình hung dữ kia, nàng liền ngay lập tức hung hăng giáo huấn đối phương một trận.
Bất quá loại thời điểm này, lấy cứng đối cứng không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết, cho nên nàng chỉ có thể giả bộ nhu nhược, đây cũng chính là con đường thoát duy nhất của nàng.
Vốn người đã bị rớt xuống sông, thân thể của nàng cũng đã bắt đầu không khoẻ, lúc trước do kinh hách quá độ, nên xem nhẹ cơ thể của chính mình, hiện giờ khi phục hồi tinh thần lại, mới cảm thấy hoa mắt, sắc mặt nàng liền có chút trắng bệch.
Tô Đường mím môi, đại não liền hỗn độn, bắt đầu nhớ lại những lần nói dối hắn lúc trước.
Sau đó, suy nghĩ nửa ngày, những vấn đề đó cái nào nói ra cũng toi mạng, nàng vẫn nên xin lỗi cho xong việc đi.
"Rất xin lỗi, tôi đã lừa anh."
Tiểu cô nương xin lỗi dứt khoát, làm Thẩm Uyên không khỏi nhướng mi lên.
Lúc trước hắn vẫn luôn biết nàng lừa dối mình chuyện gì đó, lại không nghĩ rằng, cư nhiên lại là một kinh hỉ lớn như thế, không chỉ có kinh hỉ mà còn có chút kinh hách. Phải biết rằng một năm trước khi về nước, sau khi xác định chính mình thích nàng, hắn đã từng do dự, cái đề tài đồng tính luyến ái này, hắn cũng không phải là chưa nghe nói qua, lại không nghĩ rằng, một ngày kia hắn cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó.
Hắn, muốn nàng.
Hắn không phải là đồng tính luyến ái, cũng coi như không yêu người khác giới, người hắn chân chính yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng.
"Lừa dối tôi, chỉ nói một câu xin lỗi?"
Tô Đường chịu đựng cảm giác không ổn trong người, ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng nàng bại trận, nàng tựa hồ ảo não, lại tựa hồ áy náy, liền đè thấp thanh âm trở nên mềm mại, không giống như lúc trước.
Tiểu cô nương vốn còn đang mặc đồ nam nhân, nên mang nét đẹp phi giới tính, bất quá hắn chưa bao giờ nghĩ nàng là nữ.
Khi mặc đồ nam nhân, nàng thoạt nhìn giống như nam sinh có chút yếu ớt, Thẩm Uyên cũng không phải ghét bỏ, chính là cảm thấy thân là nam hài tử, ít nhiều vẫn nên có chút chắc nịch, thậm chí còn nghĩ tới, về sau khi bắt được đối phương, liền nhìn chằm chằm nàng ăn cơm.
Hai người bọn họ trong kế hoạch tương lai của hắn, tuy nói trong quá trình này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn chưa từng nghĩ cùng nàng tách ra.
Nhưng nàng đang nói chuyện gì đó?
Trong giây lát, khuôn mặt tuấn tú kia bắt đầu trầm xuống, khóe môi lúc trước hơi giương lên, giờ phút này chỉ còn lại lạnh lẽo.
"Em phải rời khỏi đây?"
Hơi thở nguy hiểm bỗng nhiên đập vào mặt, Tô Đường liền ngẩng đầu, cằm của nàng lúc trước bị người nào đó miết chặt, giờ phút này đã có chút phiếm hồng, như là bị người chà đạp.
Nàng liền như vậy nằm ở trên giường chính mình, mặc áo ngủ của hắn, sau đó nói nàng phải đi?!
Thẩm Uyên liền tức giận đến nỗi ánh mắt đều nhiễm một tầng âm trầm, "Trình Diệp, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?"
Không khí càng ngày càng ngưng trọng, Tô Đường lại đột nhiên thay đổi đề tài, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật đó không phải là tên của tôi." Nói, nàng rũ đầu xuống thấp thấp, thanh âm càng nhỏ, yếu ớt như tiếng muỗi kêu, "Tôi tên là Diệp Kiều."
Thẩm Uyên:......
Thẩm Uyên:???
"Em lặp lại lần nữa, em tên là gì?"
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Tô Đường lần này có chút lớn tiếng, bất quá đôi mắt vẫn không dám nhìn hắn, "Tôi nói, Trình Diệp là tên giả, tên thật của tôi, là Diệp Kiều. Còn vị ở nước M kia, cô ấy là thế thân mà tôi dùng tiền thuê."
Cả người Thẩm Uyên đều sững sờ tại chỗ, qua hồi lâu, mới rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình.
"Diệp Kiều?"
Tô Đường gật đầu.
Thẩm Uyên, "Chính là Diệp Kiều lúc trước tôi đăng báo giải trừ hôn ước kia?"
Tô Đường......
Tô Đường tiếp tục gật đầu.
Thẩm Uyên liền tức giận đến bật cười, hơi thở dồn dập, "Diệp Kiều, rất tốt, rất tốt! Còn có chuyện gì gạt tôi, hôm nay liền nói hết đi."
Tô Đường rụt rụt đầu, như là mèo con tội nghiệp bị khi dễ, lông có chút xẹp xuống.
"Không có, chỉ có việc này, còn chuyện khác, anh đều biết hết rồi." Nàng nói, tiếp tục xin lỗi, "Rất xin lỗi."
Thẩm Uyên bị chọc tức, hơi thở đều có chút không đều.
Ai muốn nàng xin lỗi?
Tô Đường lúc này đầu đã có chút choáng váng, nhưng vẫn tiếp tục xin lỗi, "Rất xin lỗi, tôi biết tôi đã lừa dối anh, anh muốn đánh muốn chửi, tôi tuyệt đối không ngăn cản."
Thẩm Uyên đang rất tức giận, nhưng rất nhanh, cũng phát hiện nàng không thích hợp.
Tiểu cô nương lúc trước sắc mặt còn trắng hồng, lúc này lại ửng đỏ lên, ngay cả thanh âm cũng trở nên yếu ớt, nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn không quên xin lỗi hắn.
Thẩm Uyên rất nhanh liền nhớ lại sự kiện lúc trước nàng bị rớt xuống sông, tức khắc tức giận gì đó cũng tiêu tan, hoặc là nói, cho dù có tức giận, cũng đến chờ đến khi nàng khỏe lại.
Hắn duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, mà một lần sờ này, mới phát hiện trán nàng nóng đến kinh người.
"Tôi đi tìm bác sĩ gia đình."
Tô Đường lại túm tay hắn, "Về nhà trước." Thanh âm nàng yếu ớt, làm đối phương nghe được đều muốn bảo hộ, "Tôi không muốn thấy người Diệp gia."
Hôm nay Thẩm Lăng cùng Diệp nhị tiểu thư đính hôn, cứ mặc kệ Thẩm gia rốt cuộc có để ý đến cuộc hôn nhân này không, nhưng trước mắt mà nhìn, Diệp gia không thể nghi ngờ là bị trói định với Thẩm gia.
Thẩm Uyên đau lòng, hắn đối với vị hôn thê chưa từng gặp mặt này có từng nghe qua, biết được nàng sống rất gian nan, lúc trước thậm chí còn từng suy xét, lấy nàng làm tấm bia, hắn không ngại cho nàng một ít bồi thường. Chỉ là hắn không nghĩ tới, người mà chính mình tâm tâm niệm niệm, cư nhiên ở bên người mình.
Tưởng tượng đến những năm đó sống khổ sở, Thẩm Uyên nào còn tức giận nữa.
"Được, không nhìn, tôi mang em về nhà."
Trở lại ngôi nhà của hai người bọn họ.
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 20%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 60%."
Tô Đường cũng không có hôn mê lâu lắm, chờ khi tỉnh lại, trên mu bàn tay có gắn một cây kim tiêm, bên cạnh, bác sĩ đang cùng Thẩm Uyên nói cái gì đó.
"Tố chất thân thể quá kém, sức chống cự cũng kém, mà mấu chốt chính là, ngực của cô ấy luôn bó chặt, qua thời gian lâu, nên có triệu chứng tức ngực. Đây cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng cô ấy mới hai mươi tuổi đầu, chờ lớn thêm chút nữa, cho dù bệnh không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng làm cô ấy luôn cần thuốc bên mình."
Thẩm Uyên mạc danh nghĩ đến tấm vải lúc trước, "Cô ấy lúc trước thích bó ngực lại."
Muốn giả trang thành nam nhân, ngực nhất định phải phẳng, cho nên miếng vải kia cũng chỉ có một tác dụng.
Bác sĩ tức giận trừng mắt, "Hai người hồ nháo vừa phải thôi! Lại còn thích bó ngực, cứ tiếp tục như vậy về sau cứ đi hai bước liền khó thở. Từ đây về sau này, không được bó ngực nữa, còn phải định kỳ mát xa."
__________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu