[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 322: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 16




Edit by AShu ^_^.

________________

Giá trị hắc hóa cuối cùng cũng giảm xuống, Tô Đường hoàn toàn yên tâm, mà không, người cũng thả lỏng, thanh âm cũng nhẹ nhàng hẳn đi.

"Thẩm Uyên, chúng ta đã hiểu lầm giải trừ, anh cũng đừng gây khó dễ cho tôi nữa, về sau chúng ta vẫn là anh em tốt."

Thẩm Uyên:......

Ai con mẹ nó muốn cùng làm anh em tốt của 'cậu'.

"Đinh! Giá trị hắc hóa tăng lên 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 80%."

Tô Đường mới nói xong, nghe thanh âm nhắc nhở quen thuộc, cả người đều trợn tròn mắt.

"Cmn, cẩu tử, hệ thống của ngươi bị lỗi đúng không?"

Hệ thống, "Không có lỗi, hết thảy vẫn bình thường."

Tô Đường cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Thế như thế nào lại như vậy! Mọi chuyện vẫn đang êm đẹp mà, mà giá trị hắc hóa của hắn lại tăng lên? Ta cũng chỉ nói một câu a, ngươi nói cho ta, lời này không đúng chỗ nào?"


Hệ thống, "...... Lại nói tiếp không sợ ngươi kiêu ngạo, tuy rằng ngươi hiện tại đang giả trang thân phận nam nhân, nhưng mà. Chúc mừng ký chủ! Thành công bẻ cong nam chủ."

Tô Đường:???

Tô Đường:!!!

"Cmn, hiện tại tất cả nam nhân đều nguy hiểm như vậy sao? Nói tình anh em tốt đâu."

Hệ thống nhịn không được mà trào phúng, "Ai nói muốn cùng ngươi kết nghĩa tình anh em, Thẩm Uyên từ đầu tới đuôi đều coi ngươi là em gái nhỏ, hắn đây là muốn thượng ngươi."

Tô Đường vẻ mặt khó có thể miêu tả, "Hắn không giống như suy nghĩ của ta a."

Nàng bắt đầu hoảng sợ, so với lúc trước còn hoảng hơn, mẹ nó, nàng còn tưởng giữ được cái áo choàng Diệp Kiều này, nhưng hiện tại, nàng còn giả trang như thế nào nữa?

Một câu tình anh em, là có thể tăng giá trị hắc hóa 10%, vậy nếu hắn biết được chân tướng mọi chuyện......


Tô Đường thình lình rùng mình một cái, không dám nghĩ, không dám nghĩ a.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Hệ thống, "Tự gánh đi a." Mà nó, chỉ cần xem diễn thôi, mỗi lần vào thời điểm ký chủ nhà mình khó giữ được áo choàng, nó liền cảm thấy rất thú vị a.

Nàng chơi đùa!

Hiện tại chơi đùa rồi gãy chân đi.

Xứng đáng bị như vậy!

Tô Đường bởi vì chột dạ, liền nhìn cũng không dám nhìn Thẩm Uyên, liền như vậy hoang mang rối loạn đứng lên, "Tôi còn có việc, tôi phải đi gặp một người, Thẩm tổng, chào ngài. "

Đáy mắt Thẩm Uyên đen lại, trực tiếp đem người kéo lại, "Trình Diệp, tôi cho rằng chúng ta đã nói rất rõ ràng."

Trong một cái chớp mắt, Tô Đường cảm thấy cái tay mà bị hắn nắm như muốn rụng rời, nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn xuống mũi chân chính mình, thanh âm cũng rất yếu ớt, "A, đúng vậy, nói rất rõ ràng, Thẩm tổng ngài còn có chuyện gì sao?"


Thẩm Uyên nhất châm kiến huyết (一 針 見 血: Chỉ châm một mũi là thấy máu, một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu), thanh âm vững vàng lạnh mặt nói: "Vì cái gì trốn tôi."

Tô Đường, "Cũng không phải trốn anh, chính là sự tình đã nghẹn hơn một năm, đột nhiên giải thích rõ ràng, có một cảm giác như trút được gánh nặng. Bất quá......" Nàng quanh co, tiếp tục mạnh mẽ giải thích cho chính mình, "Có lẽ là nghẹn có chút lâu, đột nhiên nói ra, tôi liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, cảm thấy chúng ta có cái gì đó đã thay đổi so với trước kia."

Thân hình Thẩm Uyên liền cứng đờ, sau đó hắn cong môi cười.

Hắn còn nghĩ tiểu thiếu gia ngây thơ mờ mịt, còn nói với hắn cái gì tình anh em chó má, không nghĩ tới, 'cậu' vẫn có chút thông suốt a.
"Nếu cậu cảm thấy không được tự nhiên, chứng tỏ thời gian chúng ta ở với nhau vẫn còn ít, giống như trước kia, cậu cũng từng ngại ngùng khi ở cạnh tôi." Thẩm Uyên cong môi, lại lần nữa đào thêm một cái hố, liền chờ con dê con ngây thơ này lại lần nữa nhảy xuống bẫy rập.

Tô Đường rất không được tự nhiên, chỉ hàm hồ nói, "Được, bất quá lúc trước anh không đối với tôi như vậy." Nói xong, nàng giật giật cánh tay của chính mình.

Thẩm Uyên rũ mắt, tiểu thiếu gia da thịt trắng nõn, nhẹ nhàng véo một cái cũng có thể ửng đỏ, mà cái nắm tay vừa rồi của hắn, cũng nắm đỏ cổ tay của 'cậu'.

"Ân, cũng đúng, từ trước đích xác không như vậy." Thẩm Uyên không thật tâm xin lỗi, sau đó ôm bả vai của 'cậu', "Tôi nhớ rõ lúc trước, cậu thực thích câu lấy bả vai của tôi."
Tô Đường:......

Nàng có thể tát chính mình một cái được không?

Thẩm Uyên tiếp tục nói: "Bất quá cậu thấp hơn tôi, mỗi lần đều cần phải nhón chân. Cho nên tôi suy nghĩ, vẫn là tôi nên choàng vai cậu đi."

Tô Đường mộc mặt, "Tuy rằng chỉ cách một năm, nhưng lúc trước chúng ta vẫn là học sinh, hiện tại bất đồng, chúng ta đều trưởng thành, kề vai sát cánh liền thôi bỏ đi."

Thẩm Uyên nghe vậy, thanh âm rõ ràng suиɠ sướиɠ hơn nhiều, "Cũng đúng, người trưởng thành nên làm chuyện của người trưởng thành, kề vai sát cánh, đích xác có chút ấu trĩ."

Thời điểm hắn nói lời này, là đè nặng lời nói của Tô Đường, thậm chí còn cố ý tới gần nàng, hơi thở ấm áp vờn quanh lỗ tai của nàng, ướt ướŧ áŧ át, làm nàng nổi cả da gà.

Tô Đường có thể khẳng định, tên vương bát đản này khẳng định là muốn lái xe! (là ý chỉ chuyện ấy ấy đấy)
"Người trưởng thành đều rất bận, liền tỷ như hiện tại, tiểu trợ lý của ngài muốn đi gặp một người, ngài có thể thả tay xuống được không?"

Thẩm Uyên thả tay ra như ý 'cậu' mong muốn, bất quá cũng không cho 'cậu' đơn độc rời đi, mà nói: "Đi thôi, tôi đi cùng với cậu."

Tô Đường không nhúc nhích, ngừng ở tại chỗ nhìn hắn.

Thấy thế, Thẩm Uyên nhướng mày, cười như không cười, "Cho nên muốn tôi choàng bả vai cậu a?"

"Không cần." Tô Đường chậm rì rì mà đi đến bên người hắn, nghĩ nghĩ, lại nói: "Tôi nhớ rõ lát nữa anh còn có một cuộc hội nghị, liền đi như vậy, có sao không?"

Thẩm Uyên, "Thẩm thị mỗi năm đều bỏ ra rất nhiều tiền để trả lương cho nhân viên, nếu tôi ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút mà làm công ty phá sản, vậy tôi sẽ hoài nghi năng lực của bọn họ a."
Tô Đường không lời nào để nói, người nàng muốn gặp mặt chính là người mới vừa gọi điện cho nàng. Nàng gần đây điên cuồng mua cổ phiếu Diệp thị, động tĩnh nháo quá lớn, Diệp gia có người muốn gặp nàng, bất quá nàng không gặp, mà là gặp mặt với đối thủ của bọn họ.

Nàng cần phải có người cùng hợp tác để lật đổ Diệp thị, đương nhiên, tất cả chuyện này đều chỉ là làm cho có mà thôi, vì muốn lấy lại Diệp thị.

Diệp thị vốn không có nhiều vốn lưu động, một khi bị cột chặt, cũng chỉ có thể bán cổ phiếu, mà hiện tại, nàng đã có được 30% cổ phiếu, hơn nữa mẹ Diệp Kiều cho 10%, vậy nàng có tổng cộng 40%, chỉ cần nắm giữ thêm 10% cổ phiếu, nàng liền tùy thời có thể đá lăn cha Diệp phụ khỏi vị trí tổng tài.

Đương nhiên, nàng tốn nhiều tâm tư như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Diệp gia như vậy.
Đá lăn ông ta khỏi vị trí tổng tài chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo mới là vở kịch lớn. Diệp gia là một gia tộc lâu đời, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chuyện nàng phải làm, đó là làm Diệp thị hoàn toàn biến mất ở thành phố B.

Kế hoạch của 'cậu' rất đơn giản, Thẩm Uyên vừa nghe liền hiểu rõ, vì thế, còn chưa gặp mặt đối phương, hắn liền trực tiếp đưa ra phương án.

"So với tìm một nhà không hiểu rõ, Trình thiếu có thể hợp tác với tôi."

Trong xe, Tô Đường nghe xong lời này, liền nhíu mày, "Nhưng Thẩm thị gần đây vừa mới nổi lên, liên lụy quá nhiều, không khỏi không tốt."

Lúc này nàng còn nghĩ cho chính mình, Thẩm Uyên thật cao hứng, hắn nói: "Không sao, vừa lúc tôi cũng không hiếm lạ Thẩm thị, thanh danh xấu đi một chút, đến lúc đó liền đóng cửa."
Giống như Tô Đường chán ghét Diệp gia, Thẩm Uyên đối với Thẩm gia, căn bản là không có nửa điểm ấm áp.

"Đến lúc đó, liền làm phiền Trình thiếu cùng nhau nghĩ cách với tôi."

Tô Đường, "Nghĩ biện pháp gì?"

Thẩm Uyên mỉm cười, "Thẩm thị a, đến lúc đó tôi cho cậu một nửa cổ quyền, chúng ta cùng nhau động thủ, thế nào?"

___________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu