[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 320: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 14




Edit by AShu ^_^.

________________

Tô Đường là thế thân của nguyên chủ, bất quá đôi khi cũng sẽ xuất hiện tình cảm còn lưu lại của nguyên chủ, liền tỷ như lúc này, trong lồng ngực của nàng bỗng bùng lên một cổ tức giận, đó chính là sự tức giận của nguyên chủ.

Chờ phát tiết không sai biệt lắm, lý trí dần dần trở về, nàng lại biến thành tiểu thiếu gia ưu nhã kia.

Nàng lười biếng mà nhìn bọn họ, trong ánh mắt hắc bạch phân minh, căn bản là không có đem người để vào mắt.

Cái bộ dạng này của nàng, không thể nghi ngờ là dẫm trúng điểm đau của vị Diệp phu nhân kia, năm đó, người khác cũng dùng ánh mắt như thế mà nhìn bà ta, bà ta đã dùng hết toàn lực, mới rốt cuộc bò lên địa vị như bây giờ, cho nên, bà ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào khinh thường mình!

Động tĩnh càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng kinh động tới cha Diệp.


So với hai mẹ con Diệp gia, cha Diệp bình tĩnh hơn nhiều, đừng nhìn đối phương chỉ là một tiểu trợ lý, nhưng mà được Thẩm Uyên tự mình mang theo bên người, hỏi han ân cần, chỉ cần điểm này, Diệp gia cũng không dậy nổi.

Những năm gần đây, Diệp gia đã không còn quy mô to lớn như hồi xưa, đương nhiên, nhãn mác gia tộc lâu đời, nội tình đương nhiên là có đầy, nhưng không thể miệng ăn núi lở, bọn họ muốn thay đổi, nhưng loại sự tình thay đổi này, nói nhẹ nhàng, chỉ cần một chút vô ý, toàn bộ sẽ bị diệt. Cha Diệp ít nhiều có thể đoán được mẹ Diệp muốn làm cái gì, ông ta cũng không ngăn cản, dù sao đều là con gái của chính mình, Thẩm Uyên chỉ cần nguyện ý cưới, cưới ai cũng như nhau mà thôi.

"Đây là có chuyện gì?" Cha Diệp năm nay đã gần 50, lại khác với những người trung niên khác hói đầu, bụng phệ, ông ta bảo dưỡng dáng người còn khá tốt, thoạt nhìn xa xa, còn phi thường có mị lực.


Ông ta cũng không giống phu nhân Diệp ngu xuẩn như vậy, lấy thân phận trưởng bối mà làm càng, chợt vừa thấy, còn rất bình dị gần gũi.

Tô Đường cảm thấy yến hội này không còn thú vị nữa, chỉ có Thẩm Uyên, thần sắc nhàn nhạt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cha Diệp thấy hai người đều không đáp lại, cũng không xấu hổ, mà lôi kéo mẹ Diệp, bất đắc dĩ nói: "Nói với em bao nhiêu lần rồi, Thẩm Uyên không muốn cưới Kiều Kiều, đừng luôn lấy thân phận trưởng bối ra mà ép buộc."

Diệp phu nhân lúc trước kiêu ngạo bao nhiêu, nhưng đối với cha Diệp, ngay cả nói cũng không dám, tất cả những gì bà ta có đều là do cha Diệp cấp, nếu là chọc ông ta, bà ta sẽ mất tất cả ngay lập tức.

Bà ta cắn răng, bởi vì muốn ẩn nhẫn, mồm mép đều có chút phát run, cho dù bị chọc tức, nhưng lời nói phát ra, lại là ý tứ khác.


"Là ta sai, Thẩm Uyên...... Thẩm tiên sinh, cậu đừng so đo với ta."

Tô Đường không nhịn xuống, xuy một tiếng.

Cha Diệp đem tầm mắt chuyển qua người Tô Đường, ông ta nhìn người trẻ tuổi này, liền cảm thấy 'cậu ta' có vài phần quen mắt, nhưng lại cảm thấy, nếu là gương mặt này ông có thực sự gặp qua, vậy ông ta cũng không có khả năng mà không có ấn tượng.

"Vị tiểu tiên sinh này......"

Không đợi ông ta nói xong, Tô Đường liền lên tiếng đánh gãy trước, "Được rồi, trong tay của tôi không tiểu kim nhân cho các ngươi, đừng diễn kịch với tôi." Nói xong, lại nói với Thẩm Uyên: "Thẩm tổng thật xin lỗi, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, nên về trước."

Thẩm Uyên rũ xuống tầm mắt, nhìn người nào đó giống như tiểu khủng long đang phun lửa, bỗng dưng nheo mắt lại. Hắn cùng tiểu thiếu gia nhận thức lâu như vậy, số lần thấy 'cậu ấy' tức giận cũng không nhiều, ban đầu hắn cho rằng, tiểu thiếu gia là vì bất bình thay cho Diệp Kiều, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không giống.
Đặc biệt là câu nói lúc trước của 'cậu', cha tuy rằng còn sống, nhưng lại không khác gì đã chết. Hắn nhớ rõ, cha mẹ của tiểu thiếu gia lúc trước gặp phải tai nạn máy bay, cả hai đều không may qua đời.

Tô Đường không nghĩ tới áo choàng của chính mình sắp khó giữ được, nàng hiện tại chỉ cảm thấy yến hội này làm nàng rất tức giận, mà buộc phải kìm chế, tùy tay nới lỏng nơ, kết quả mới vừa đi đến cửa yến hội, liền bị người vây quanh.

So với người ngoài, Thẩm gia càng hiểu rõ 'cậu' hơn một chút.

"Trình thiếu gia đi nhanh như vậy a."

Những người của Thẩm gia, từng nghe Thẩm Uyên gọi 'cậu' là Trình thiếu, bất quá so với Thẩm Uyên, bọn họ kêu lên có vài phần châm chọc.

Thiếu gia chó má gì, đến cuối cùng còn không phải là một con chó của Thẩm Uyên sao.
Tô Đường cảm thấy, yến hội hôm nay không hợp bát tự với nàng, mà không, một cái hai cái nàng đều qua không được.

Nàng dừng bước chân, tuy nói chiều cao có hạn, nhưng khí thế không thể thua.

"Thẩm thiếu gia, nhà tù lần trước ở còn chưa đủ hay sao?" Nàng câu lấy môi cười, tuy nói đang mặc tây trang, nhưng cả người lại bĩ khí mười phần, "Sao không nói sớm, anh chính là em trai của Thẩm tổng, anh mở miệng, tôi khẳng định tận lực thỏa mãn."

Thẩm Uyên chậm hơn nàng một bước, thời điểm tới đây, liền thấy Thẩm Lăng đem người vây quanh.

Hắn xốc xốc mí mắt, chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Lăng liền sợ hãi.

Bọn họ chán ghét Thẩm Uyên, đồng thời cũng sợ hãi hắn, Thẩm Lăng đã theo dõi tiểu trợ lý này rất lâu, lần đó, tuy rằng cảnh sát nhốt hắn mấy ngày, nhưng mà tin tức lại nháo quá lớn, làm tất cả mặt mũi của hắn đều mất hết, mà không, hôm nay thật vất vả mới tóm được người, chờ Thẩm Uyên không ở gần đây, liền vọt lên.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Bất quá hắn không nghĩ tới, Diệp gia lại vô dụng như vậy, còn tưởng rằng có thể giữ được Thẩm Uyên trong chốc lát, kết quả ngay cả một phút cũng không được!

"Anh...... anh trai."

Thẩm Uyên sắc mặt nhàn nhạt, "Có việc?"

Thẩm Lăng nuốt một ngụm nước miếng, khô cằn nói: "Không, chính là nhìn thấy Trình thiếu, muốn đi tới tiếp đón."

Thẩm Uyên, "Tiếp đón xong chưa?"

Thẩm Lăng, "Xong rồi."

"Chào xong còn chưa đi."

Thẩm Lăng nghe vậy, nơi nào còn dám lưu lại, lập tức mang theo người rời đi.

Thẩm Uyên di chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tô Đường, thấy tiểu thiếu gia vẫn cao ngạo giống như tiểu khổng tước, không ngọn nguồn muốn cười, "Đi thôi."

Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng, hắn cái gì cũng chưa nói.
Yến hội an tĩnh quỷ dị, bọn họ nhìn vị tiểu thiếu gia kia dỗi xong Diệp gia rồi dỗi đến Thẩm gia, từ đầu tới cuối, Thẩm Uyên chẳng những không trách cứ, ngược lại còn che chở 'cậu', dần dần, ánh mắt mọi người liền không đúng rồi.

Cho nên, không phải Thẩm Uyên không gần nữ sắc, mà là nhân gia thích chính là...... Nam?

Hai người một trước một sau rời đi, yến hội vẫn còn tiếp tục, chẳng qua tâm tư mọi người đã phiêu đi xa.

Tô Đường ngồi ở trong xe, bắt đầu nghĩ thay Diệp Kiều thuận tay báo thù, vì thế, nàng hỏi Thẩm Uyên, "Thẩm tổng, ngài xem hôm nay lạnh, chúng ta có cần liên thủ làm chút chuyện gì đó hay không a."

Cái bộ dáng này của 'cậu', khác với khí tràng lúc trước, như là chỉ tiểu hồ ly làm chuyện xấu.

Thẩm Uyên nhướng mày, không tiếp lời 'cậu' nói.
Tô Đường chỉ có thể tiếp tục nói: "Anh xem, Diệp gia chán ghét như vậy, trong tay tôi vừa lúc có chút chuyện của Diệp gia, nếu anh muốn vặn ngã bọn họ, một chút đều không khó đâu."

Thẩm Uyên cười như không cười, "Anh chán ghét Diệp gia như vậy, là bởi vì vị hôn thê của tôi?"

Tô Đường sửng sốt, sau đó hậu tri hậu giác nhớ tới, Diệp Kiều vẫn là vị hôn thê của Thẩm Uyên!

"Cũng không thuần túy vì Diệp Kiều."

Thẩm Uyên không vạch trần, thời điểm tiểu thiếu gia nói lời này, thanh âm đều có chút mơ hồ.

"Cậu cứ tiếp tục." Hắn điều chỉnh tư thế, dù bận vẫn ung dung nói.

Tô Đường:......

Cứ cảm thấy hắn nói lời này chưa nói hết, câu văn hoàn chỉnh hẳn là: Cậu tiếp tục diễn đi.

Thẩm Uyên đợi một hồi, thấy không có động tĩnh, ôn thanh nói: "Như thế nào không tiếp tục nói?"
Tô Đường u oán mà nhìn hắn, "Dù sao anh cũng không tin."

Khóe miệng giương lên, Thẩm Uyên cười nói: "Rõ ràng như vậy sao? Tôi cho rằng tôi ngụy trang rất tốt."

Tô Đường càng tức giận, "Tôi không phải là đồ ngốc."

Thẩm Uyên nói: "Tôi cũng không ngốc."

Tô Đường trực tiếp bị nghẹn không nói nên lời, đích xác, Thẩm Uyên không lý do nào mà giúp nàng, rõ ràng nói chuyện vô nghĩa, làm thương nhân, đương nhiên là muốn đem chính mình đứng ở vị trí bất bại. Bất quá, muốn nói thật phải tự bóc áo choàng, nàng nghĩ nghĩ, trực tiếp run run một cái.

Thiên lạnh diệp phá gì đó, nàng cũng không phải là làm không được, bất quá là phí chút thời gian thôi.

Lời tác giả: Cảm ơn ngày tốt chưa vãn tiểu bảo bối đánh thưởng, ái ngươi a ~

________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu