[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 310: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 4




Edit by AShu ^_^.

__________________

Biểu tình của Tô Đường vô cùng hoảng loạn, người cũng không còn lười biếng như lúc trước nữa, sau khi đứng dậy khỏi ghế sô pha, liền không cần gọi lại mà trực tiếp đi về phía cửa.

Hắc khí trên người Thẩm Uyên càng ngày càng tăng, ngữ khí càng lạnh băng, "Liền như vậy trong chốc lát, Trình thiếu liền không thể rời khỏi vị hôn thê của tôi a." Khi nói đến vị hôn thê, hắn còn cố tình tăng thêm thanh âm.

Tô Đường trầm khuôn mặt, thần sắc phức tạp nhìn hắn, một lát sau, không nói một tiếng nào, xoay người liền đi.

Thẩm Uyên tức giận, duỗi tay liền đem người nắm lấy, ngay cả tiếng nói đều mang theo băng giá, "Cậu muốn đi nơi nào."

Tô Đường cũng tức giận, tay ném không ra, liền cứ như vậy để hắn nắm, bất quá trong thanh âm phẫn nộ lại càng rõ ràng hơn, "Cô ấy bị tai nạn xe cộ!"


Chân trước người này liền nói muốn đâm cô ấy, sau lưng người liền xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên thấy thế nào, chuyện này đều không thoát nổi liên quan tới hắn.

Thẩm Uyên sửng sốt, "Cậu hoài nghi là tôi làm?"

Tô Đường vừa định mở miệng, liền nghe hệ thống vội vàng nói: "Nhãi con a, hiểu lầm, hiểu lầm, không phải nam chủ làm!"

Tô Đường giống như quả bóng cao su bị chọc phá, cả người đều nghẹn xuống, khô cằn nói: "Không phải nam chủ làm a."

Hệ thống, "Đúng vậy, liền chỉ là một vụ tai nạn xe cộ bình thường mà thôi."

Tô Đường có chút xấu hổ, khí thế cũng không còn như lúc trước, chỉ hàm hồ nói: "Không hoài nghi là anh làm, chỉ là cô ấy bị tai nạn xe cộ, cho nên hiện tại tôi muốn đi xem cô ấy có bị sao không."

Thẩm Uyên trầm khuôn mặt, rõ ràng không tin, "Tôi đi cùng với cậu."


Tô Đường muốn cự tuyệt, nhưng mà đối phương lại nói: "Rốt cuộc cũng là vị hôn thê của tôi."

Đến, lại lần nữa tăng thêm mấy chữ vị hôn thê của tôi, Tô Đường có thể khẳng định, cái này thực sự là khẳng định a.

Nàng thậm chí suy nghĩ, nếu không đơn giản đem vị hôn thê đưa cho hắn, bất quá ý tưởng này chỉ tồn tại trong giây lát, rất nhanh đã bị nàng phủ quyết. Vị hôn thê của hắn chính là chính mình, đem chính mình đưa cho hắn, là ngại mệnh quá dài, hay là ngại sống không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ?

"Thẩm tiên sinh, anh cũng nói chỉ là vị hôn thê, thời buổi này không lưu hành ép duyên a."

Nàng ấp úng muốn cho người từ bỏ cái ý niệm này, nhưng cố tình, lời này chọc trúng điểm nào đó của đối phương.

"Đồ vật của Thẩm Uyên tôi, mặc dù là tôi không cần, cũng không tới phiên những người khác nhúng chàm."


Thanh âm âm u kia, Tô Đường nghe được cả người đều lạnh.

"Tùy anh nói như thế nào! Dù sao tôi không nhận!"

Tiểu thiếu gia như con mèo con đang phẫn nộ rít gào, bộ dáng tức giận kia, không nửa điểm uy nghiêm, thậm chí còn muốn cho đối phương vuốt lông mèo.

Chẳng qua, 'cậu' tức giận cư nhiên là vì nữ nhân kia, Thẩm Uyên liền phi thường khó chịu.

"A, có nhận biết hay không cũng không phải do cậu." Hắn nói xong, xốc xốc mí mắt lương bạc, "Còn đi hay không?"

Tô Đường nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ rầu rĩ nói ba chữ, "Đương nhiên đi."

Bệnh viện.

Vị hôn thê giả kia kỳ thật không có gì trở ngại, chẳng qua nhìn vết thương có chút nhiều, thấy Tô Đường lại đây, nàng như tìm được người tâm phúc, bộ dáng kiên cường lúc trước nháy mắt tan rã, một đôi mắt to xoạch xoạch chảy nước mắt, "Diệp Tử, thật đáng sợ, mình thiếu chút nữa cho rằng chính mình liền phải đi gặp thượng đế."
Vị hôn thê giả kia biết Tô Đường là nữ sinh, cho nên khi hai người ở chung càng như là bạn bè thân mật.

Mà ngữ khí này khi hai người bạn nói chuyện với nhau thì rất là bình thường, nhưng khi Thẩm Uyên nghe được, lại cực kỳ chói tai.

Thiếu chút nữa đi gặp thượng đế, hắn hận không thể hiện tại khiến cho cô ta đi gặp thượng đế.

Tô Đường thấy cô ấy không có gì trở ngại, nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì, người gây họa đâu? Cậu tính toán xử lý chuyện này như thế nào? Thôi, để tôi trực tiếp tìm luật sư cho cậu đi."

Tiểu cô nương hướng nội, có nhiều thời điểm vì ích lợi của chính mình cũng không dám chủ động tranh thủ, Tô Đường nghĩ cô nương này vì chính mình mà mạc danh bị đại lão hận, cũng rất xin lỗi cô ấy, liền nghĩ bồi thường cho cô ấy chút ít.
"Có quá phiền toái hay không a? Nếu không......"

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Tô Đường cưỡng chế đánh gãy, "Không phiền toái, cứ như vậy quyết định đi, cậu trước tiên cứ ở lại bệnh viện, để tôi đi thuê hộ lý chiếu cố cậu."

Nàng nói chuyện làm việc sấm rền gió cuốn, rất nhanh, liền đem tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng.

Thẩm Uyên thấy 'cậu' bận trước bận sau, giống như lúc trước đối đãi với chính mình, hận không thể tự tay làm lấy, cả người đều muốn ghen ghét đến điên rồi, thật vất vả mới nhẫn nhịn được, còn không đợi 'cậu' cùng người ta cáo biệt, liền lôi kéo đầu người rời khỏi bệnh viện.

Tô Đường không dám oán giận, dù sao chuyện nên làm cũng đều làm xong rồi.

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
"Cô ta tốt không?"

Tô Đường nhìn bộ dáng âm u kia của Thẩm Uyên, thật sự sợ hắn làm ra chuyện gì đó đáng sợ với vị hôn thê giả, chỉ có thể nói: "Còn khá tốt đi."

Nghe vậy, khóe miệng lương bạc Thẩm Uyên nhếch lên, không biết là đang cười, hay là đang trào phúng.

Hắn muốn nói, hắn lúc trước cũng đối đãi với 'cậu' rất tốt, nhưng cuối cùng thì sao, 'cậu' giống như là dưỡng thành vật nhỏ, người khác tùy tùy tiện tiện là có thể câu đi, 'cậu' có từng nghĩ tới hắn không?

Mạch não của hai người liền không hề cùng một tần số, Tô Đường lăn lộn như vậy, thật sự là đang rất đói, cũng mặc kệ có phải đi vào trong nhà Thẩm Uyên hay không, dù sao nhìn món tôm hùm đất trên bàn, cũng không khách khí, mang lên bao tay dùng một lần cứ như vậy mà ngồi ăn.
Thẩm Uyên không ăn, liền mở chai bia.

Ngay từ đầu, không khí vẫn thực xấu hổ, bất quá có lẽ sau khi rượu đủ cơm no rồi, Tô Đường cũng không còn khẩn trương nữa, hai người như lão bằng hữu lâu rồi không gặp, cứ như vậy mà nói chuyện phiếm vài câu.

"Một năm kia anh về nước, vẫn khỏe chứ?"

Thẩm Uyên tay cầm bia tay ngừng lại, lạnh lạnh nhìn về phía 'cậu', "Cậu để ý?"

Tô Đường:......

Người này cũng thật lợi hại, một câu là có thể đem câu chuyện chấm dứt.

Tô Đường, "Hai chúng ta quen biết đã lâu, tôi biết sự kiện kia là tôi thực xin lỗi anh." Nàng nói, cởi bao tay dùng một lần, cầm lấy ly bia, kính kính hắn, "Chuyện vị hôn thê của anh, chúng ta có thể buông tay không?"

Thẩm Uyên nhìn 'cậu', bởi vì ăn cay, đôi môi của 'cậu' giống như cánh hoa hồng, hồng hồng diễm diễm, rất là xinh đẹp. Thẩm Uyên liền như vậy mà nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm không bỏ được, thật lâu sau, nở một nụ cười, "Nếu tôi nói không bỏ xuống được, Trình Diệp, cậu sẽ làm như thế nào, cùng cô ta chia tay, hay là cùng tôi chia tay."
Thời điểm hắn nói lời này, Tô Đường cảm thấy rất quái dị, chính là cách hắn dùng từ.

Cái gì cùng hắn chia tay?

Tô Đường mím môi, bởi vì không biết trả lời như thế nào, đơn giản liền chính mình uống lên một ngụm bia, sau đó trốn tránh mà lựa chọn, giống như một tra nam nói: "Thẩm Uyên, chúng ta liền không thể giống như trước sao?"

Thẩm Uyên, "Trở về không được."

Tô Đường thiếu chút nữa tức giận liền nói còn không phải là vì vị hôn thê chỉ gặp mặt một lần, đáng để hắn nổi giận như vậy sao?

Nhưng nàng không dám, bởi vì chuyện này mà truy lên chính là nàng không phải.

Làm bạn bè, mặc kệ vị hôn thê kia thích hay là không, nàng đều không nên đoạt người, nếu đây là người khác, đánh một trận cũng là nhẹ lắm rồi.

Nàng nghĩ vậy, đầu đột nhiên thanh minh, như vậy nga, hắn tức giận như vậy, nếu không cầu xin hắn đánh một trận để bớt giận?
"Vậy anh nói thử xem, như thế nào mới có thể làm anh bớt giận." Tô Đường buông ly bia, như quyết tâm làm chuyện quan trọng, "Nếu không anh đánh tôi một trận đi?"

Thẩm Uyên ngạc nhiên mà nhìn 'cậu', "Tôi đánh cậu làm cái gì?"

'Cậu' đem hắn chọc đến tức giận như vậy, hắn ngay cả lời nói nặng cũng đều luyến tiếc nói, càng đừng nói đánh 'cậu'.

Tô Đường bĩu môi, "Nhưng anh không phải tức giận sao?"

Lời tác giả: Cảm ơn trà ngộ người này tiểu bảo bối đánh thưởng, ái ngươi nha ~

______________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu