(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 625: Phòng hoa




Editor: Đào Tử

_________________________________

Thật tình không biết, gần vườn hoa đang có một đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người.

Chủ nhân đôi mắt này là Bùi Diệp.

Thấy cảnh này cũng là trùng hợp.

Phòng khách Bùi Diệp ở mặt tiền hướng vườn hoa, đứng trên ban công không chỉ có thể nhìn thấy toàn cảnh vườn hoa, còn có thể thấy khung cảnh sườn núi.

Ăn uống no say uống chút rượu, thưởng thức ánh trăng ngửi hương hoa, tháng ngày dễ chịu.

Hai gò má nhiễm men say đỏ ửng, dường như ngay cả ánh mắt cũng mê ly.

Cố Thánh đang ở ban công bên cạnh làm việc, thi thoảng có thể nghe tiếng xào xạc lật qua lật lại tài liệu, bầu không khí hài hòa yên tĩnh.

Làm việc mệt mỏi, Cố Thánh sẽ còn đối đáp với Bùi Diệp, hai người câu được câu không trò chuyện.

Nội dung rải rác không có chủ đề, từ quan hệ gia đình đến sở thích hứng thú, lại đến từng li từng tí trong vườn hoa.

Bùi Diệp vừa uống rượu, vừa nằm nghiêng trên ghế nằm, một tay chống cằm yên lặng nghe giọng Cố Thánh.

Không tỉ mỉ nghe nội dung, chỉ nghe thanh âm đã đủ hài lòng.

"Không ngờ gia chủ Cố nhiều sở thích như vậy."

Chếnh choáng dâng lên, cơn buồn ngủ vây khốn.

Lúc này trông cô lười biếng hơn ban ngày rất nhiều.

Hai mắt Cố Thánh cong nhẹ: "Những sở thích nhỏ này có thể thư giãn áp lực và phiền não công việc mang tới rất nhiều."

Bùi Diệp nói: "Có thể thấy, gia chủ Cố là người bận rộn."

Cơm nước xong xuôi liền làm việc, văn kiện một chồng rồi một chồng như vĩnh viễn không hết.

Cái này khiến Bùi Diệp nhớ tới nỗi sợ hãi những năm cô làm quân đoàn trưởng bị công văn bao phủ.




Nếu như Cố Thánh là con dấu máy móc không có tình cảm thì chỉ việc nhắm mắt ký tên là được, nhưng y không chỉ phải xem rõ nội dung mỗi phần văn thư, cân nhắc đắn đo, một ít nội dung còn phải tiến hành phản hồi và phê chỉ thị -- Bùi Diệp lén nhìn sườn mặt y, bộ dạng nghiêm túc đúng là rất đẹp trai.

"Bận bịu thì bận bịu, nhưng cũng không thể bỏ bê khách."

Cố Thánh đem văn kiện xử lý xong đặt một bên.

Bùi Diệp nhíu mày.

"Khách gia chủ Cố muốn tiếp đãi là tôi?"

"Phòng hoa trồng không ít hoa quỳnh, có ít sắp nở, cô Bùi cần phải đi xem một chút?"

Hoa quỳnh khuya nở chóng tàn lại là cảnh đẹp khó gặp, bỏ qua rất đáng tiếc.

Bùi Diệp uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, không có nhìn thấy ánh mắt Cố Thánh rơi xuống một nơi trong vườn hoa bỗng có biến hóa.

"Chờ một chút, Bùi -- "

Y muốn ngăn cản, nhưng ngăn cản không có kết quả.

Lúc này Bùi Diệp đã đứng dậy, nhìn thấy cảnh ấy.

Cảnh Cố Thiều đang ôm Hoa Khinh Khinh trong vườn hoa.

Bùi Diệp híp mắt nhìn kỹ, không khỏi lẩm bẩm một câu.

"Chậc, chủ quan rồi."

Tên nhãi Cố Thiều này được lắm, có tâm cơ!

Ban ngày biểu hiện thẳng nam sắt thép, hóa ra chính là vì làm giảm lòng đề phòng của cô, vụng trộm bắt cóc nàng đầu bếp của cô???

Ha, đàn ông!

Cố Thánh lại vui như trẩy hội.

"Cô Bùi không cảm thấy A Thiều và cô Hoa Khinh Khinh rất xứng?"

"Nhìn không ra."

Tuy rằng nam chính thật đã quỳ, nhưng nam chính (giả) Cố Thiều này muốn đắc thắng còn sớm đấy.

Cố Thánh ngạc nhiên: "Vì sao?"

Bùi Diệp nói: "Môn không đăng hộ không đối, chỗ nào xứng đôi?"

Cũng chỉ có thế giới tiểu thuyết mới có truyện cổ tích tình yêu thân phận một trời một vực như vậy, hiện thực tỷ lệ phát sinh quá nhỏ, có một đôi như thế thật, cuộc sống sau khi cưới cũng sẽ khiến bọn họ dần cách lòng. Tình yêu rất đẹp, nhưng sau khi biến chất cũng thật hôi thối, còn là hôi thối làm bản thân buồn nôn.

Với lại --

Hôn nhân ở Liên Bang chỉ còn trên danh nghĩa đã bao nhiêu năm rồi?

Độc thân cả một đời khó chịu sao?

Yêu đương cả đời, cam đoan mỗi một câu chuyện tình yêu đều mới mẻ.

Cố Thánh bật cười nói: "A Thiều không giống những người khác trong Cố gia, môn hộ cái gì... Nó không thích hợp lắm."



Bùi Diệp dùng ánh mắt "Tôi tin anh mới lạ" nhìn Cố Thánh.

Vị này tuyệt đối là chú ruột, có ai gièm pha cháu mình như thế chứ?

Cố Thánh nói: "A Thiều đã nói với tôi, cô Hoa Khinh Khinh ấy là tín ngưỡng và hy vọng của nó, mà cô biết A Thiều vì truy tìm tín ngưỡng, truy tìm hy vọng, từng làm chuyện gì chứ? Nó từ bỏ thân phận con trai trưởng Cố gia, tình nguyện hủy dung cũng muốn ở quân Tự do..."

"Nhưng người đều sẽ thay đổi."

Cố Thánh hỏi: "Lo lắng A Thiều sẽ thay đổi?"

Bùi Diệp cau mày nói: "Là lo lắng Khinh Khinh sẽ thay đổi."

Cố Thiều bởi vì cái lý do này thích Hoa Khinh Khinh, cũng sẽ bởi vì cái lý do này mà sinh ra căm hận chứ?

Bùi Diệp suy nghĩ vấn đề này, lại nghe thấy Cố Thánh ở ban công bên cạnh cười khẽ một tiếng.

Y hỏi một vấn đề.

"Cô Bùi... Trước kia chưa từng yêu đương à?"

Bùi · cẩu độc thân lớn tuổi · thiếu nữ già đầu · Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Cái này có liên quan gì đến việc cô yêu đương hay không!

Bùi Diệp không phục.

"Anh không cảm thấy nếu cháu trai nhà mình và Khinh Khinh yêu nhau thật, quá cổ tích sao?"

Tỉnh táo chút, đó là thế giới tiểu thuyết tình cảm thôi!

Những độc giả bệnh hoạn đó CP nào cũng có thể gặm!

Chẳng biết tại sao Cố Thánh cười càng vui vẻ hơn.

Y cũng biết ý, ngưng cười trước khi Bùi Diệp đen mặt, chỉ là không thể che hết vui vẻ trong giọng nói.

"Vì sao tình yêu trong truyện cổ tích sẽ tốt đẹp như vậy chứ? Dĩ nhiên là bởi vì nam nữ đều không cần gánh vác áp lực vật chất, tình yêu của bọn họ có thể tươi đẹp vĩnh cửu. A Thiều có thể cho cô Hoa Khinh Khinh điều kiện và cuộc sống ổn định, mà cô Hoa Khinh Khinh cũng có năng lực sinh tồn độc lập, dù cho không có A Thiều cũng có thể sống rất sung sướng tự tại. Trong điều kiện như vậy, cô gái vốn hiền lành sao lại có thể bị 'Thay đổi' bởi cuộc sống vật chất đây? Lo lắng của cô Bùi đương nhiên sẽ không phát sinh -- Ngược lại tôi lo lắng cho A Thiều hơn, lo lắng nó bị tổn thương."

Giả thiết hai người kết hôn, bảy năm phai nhạt, Hoa Khinh Khinh có thể tìm được một người thay thế Cố Thiều -- bởi vì Cố Thiều ưu tú không phải là không thể thay thế, thậm chí còn có người ưu tú hơn anh ta -- nhưng Cố Thiều có thể tìm được một người khác thay thế Hoa Khinh Khinh?

Đặc tính của Hoa Khinh Khinh, đã định cô ấy là độc nhất vô nhị.

Cố Thánh lo lắng cho cháu trai nhà mình hơn, không phải là không có đạo lý.

Bùi Diệp: "..."

Nói rất có lý.

Nhưng --

"Lời gia chủ Cố có chút đắng lòng nha, người nghèo không xứng có được tình yêu ư?"

"Tôi cũng không có nói vậy, nhưng người không có gì cả, đúng là duy trì 'Tình yêu' sẽ cực khổ hơn một chút, khảo nghiệm hay cám dỗ gặp phải cũng nhiều hơn. Mà giữ vững tấm lòng không phải chuyện dễ, nếu không cũng sẽ không có nhiều chuyện phụ lòng bạc tình bạc nghĩa đến vậy."

Bùi Diệp cảm khái: "Lời gia chủ Cố là lời nhận định xuất phát từ trải nghiệm tận đáy lòng nha, tôi đã lĩnh giáo."



Cố Thánh đang muốn mở miệng nói, trong phòng truyền đến tiếng cười khúc khích đè nén.

Quý Chiếu tỉnh.

Hắn từ trong nhà ra, áo ngủ còn xộc xệch, men say chưa tan, lộ ra lồng ngực quyến rũ, Bùi Diệp đột nhiên có loại cảm giác "Bão táp".

"Vừa rồi nghe có ai nói muốn ngắm hoa quỳnh, không xem nữa à?"

Quý Chiếu quấy rầy, Cố Thánh không tiện tiếp tục đề tài vừa rồi.

Bùi Diệp nói: "Nói mà quên tuốt hoa quỳnh, gia chủ Cố còn đi xem chứ?"

Nụ cười của Cố Thánh hơi cứng đờ.

"Xem, đương nhiên xem rồi."

Vị trí phòng hoa hơi hẻo lánh, bình thường đi rất tốn thời gian, Bùi Diệp sợ hoa quỳnh không đợi cô tới đã nở mất, liền lựa chọn hai điểm tạo thành một đường thẳng, thả người nhảy xuống lầu. Cố Thánh mặc Âu phục giày da phải thận trọng, mà Quý Chiếu mặc áo choàng tắm dễ lộ hàng.

Quý Chiếu gãi gãi đầu, mỉm cười vui vẻ mời.

"Khách theo chủ mà, cậu trước?"

Cố Thánh âm u nói: "Cậu còn nhớ rõ mình là khách à, vậy vừa rồi cậu ngủ chỗ nào?"

Quý Chiếu bĩu môi, lý trực khí tráng nói: "Ngủ phòng khách đó."

Cố Thánh: "..."

Phòng hoa là do Cố Thánh tỉ mỉ quản lý, cũng không biết y dùng thủ đoạn gì khiến các loại hoa cỏ thường nở rộ, trăm hoa đua khoe sắc.

Có thể xưng tuyệt cảnh mỹ diệu!

Bùi Diệp tự nhận là kiến thức rộng rãi, nhưng hoa trong phòng có sáu bảy phần cô đều không biết.

"Sao tôi có cảm giác những hoa này hơi kỳ quái..."

_____________________

Người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết con tim...